Chương 1327
Người đó đáp: “Tôi là Thần Chiếu, bạn của Lạc Trường Sinh”.
Ngô Bình cười nói: “Hoá ra là bạn của Lạc Trường Sinh, sao ông biết tôi ở đây?”
Thần Chiếu: “Tôi đến tham gia đấu giá, không ngờ lại gặp được thần y Ngô nên đang thấy rất mừng”.
Ngô Bình: “Ông bảo tôi mua khối này ư? Ông biết lai lịch của nó à?”
Thần Chiếu: “Theo tôi biết thì Bí Lập Phương này có từ thời Tiên Quốc và tên là Tiên Cơ, nó là vật ngoài trái đất, thuộc một thế lực tiên đạo cực lớn mạnh. Còn dùng để làm gì thì tôi không rõ, nhưng chắc chắn nó rất phi thường nên đáng để mua đấy ạ”.
Ngô Bình suy nghĩ một lát rồi cắn răng tham gia đấu giá.
“40 tỷ”, anh nói.
“41 tỷ”, có người theo ngay.
“42 tỷ”, Ngô Bình nói tiếp.
Loáng cái, giá đã lên 50 tỷ, giờ chỉ còn lại ba người cạnh tranh với nhau, gồm Huy Thuỵ Trạch, Ngô Bình và một người đàn ông châu Âu để râu quai nón.
“51 tỷ”, Ngô Bình tiếp tục trả giá. Theo anh thấy, mình hay Huy Thuỵ Trạch mua được món này đều như nhau, vì không lâu nữa, tất cả đồ của nhà họ Huy sẽ thuộc về anh thôi.
Huy Thuỵ Trạch lườm Ngô Bình rồi nói: “52 tỷ”.
Hình như người đàn ông râu quai nón cũng quyết mua bằng được khối lập phương này nên cũng theo đến cùng.
Lúc này, giọng nói của Thần Chiếu lại vang lên: “Thần y Ngô, tôi nghe người đàn ông râu quai nón nói chuyện điện thoại với ai đó rằng ông ta có 20 tỷ Ero, nếu không vượt qua số tiền này thì ông ta sẽ mua được”.
Ngô Bình cười trừ: “Đổi sang tiền mình là 150 tỷ, tôi không tranh được đâu”.
“Nếu thần y Ngô cần thì tôi có thể khiến ông ta ngừng đấu giá”.
Ngô Bình sáng mắt lên: “Được, phiền ông”.
Quả nhiên, người đàn ông râu quai nón lập tức bất động, mặt nghệt ra. Ngay sau đó, Huy Thuỵ Trạch đã trả lên 54 tỷ.
“53 tỷ lần một, 54 tỷ lần hai… chốt!”, người dẫn chương trình gõ bía, cuối cùng khối lập phương đã thuộc về Huy Thuỵ Trạch.
Buổi đấu giá kết thúc, Ngô Bình lấy đồ rồi trả tiền, sau đó chào Đào Như Tuyết rồi ra về.
Anh vừa đi ra ngoài rồi tới xe thì đã có nhiều người xuất hiện ở gần đó.
“Thằng kia, mày cũng to gan đấy”, một giọng nói đầy vẻ tức giận vang lên.
Ngô Bình ngoảnh lại thì thấy Huy Thuỵ Trạch đang nhìn mình chằm chằm.
Anh cười lạnh nói: “Lần trước để anh chạy thoát mất, sao rồi, về nhà nên to gan hơn rồi à mà dám tới chọc vào tôi tiếp?”
Huy Thuỵ Trạch sầm mặt nói: “Thằng kia, lần trước là tao chuẩn bị không kỹ, nhưng lần này thì khác, mày chết chắc rồi”.
“Thế à?”, Ngô Bình hừ nói: “Ở đây không tiện ra tay, đi theo tôi”.
Huy Thuỵ Trạch nói: “Cũng được, để tao cho mày sống thêm một lát nữa”.