Chương 1314
Ngô Bình nheo mắt lại: “Những người kia biết thân phận của ông sao? Họ căn cứ vào đâu mà muốn hợp tác cùng ông?”
Ông Hoa đáp: “Mấy năm nay không phải tôi chỉ ngồi chơi xơi nước đâu. Ở Địa Tiên Giới có người của tôi. Tình hình cụ thể sau này tôi nói với cậu”.
Ngô Bình nhún vai đáp: “Được, tôi không hỏi nữa”.
Ông Hoa đột nhiên vỗ cánh bay lên: “Tôi đi làm chút việc, sáng sớm ngày kia sẽ tới tìm cậu. Người trẻ nên sinh hoạt điều độ, không nên quá phóng túng, nếu không sẽ đau nhức toàn thân đấy”.
Nói rồi ông Hoa bay đi. Đường Tử Di đỏ mặt, nói: “Chồng à, con vẹt này thông minh thật đấy. Là vẹt anh nuôi sao?”
Ngô Bình: “Không phải vẹt thật đâu, đó là một Địa Tiên đấy”.
Đường Tử Di kinh ngạc. Địa Tiên?
Lúc này đã là hai giờ sáng, quả đào đã chín. Ngô Bình và Đường Tử Di ngồi canh bên cây đào chờ quả đào chín.
Ngô Bình hiếm khi có thời gian rảnh rỗi như vậy để ở bên Đường Tử Di. Đường Tử Di rất vui, hai người lại dính lấy nhau mãi không dứt.
Khi tia nắng đầu tiên của ngày mới chiếu lên cây đào tiên, bên ngoài lớp vỏ của quả đào to cỡ nắm đấm đã chuyển sang màu hồng đậm và toả ra hương thơm rất dễ chịu.
Ngô Bình sáng mắt lên: “Đào tiên chín rồi!”
Anh rón rén hái xuống một trái đào, bổ thành miếng rồi đích thân đút cho Đường Tử Di.
Đường Tử Di ăn một miếng đào ngọt như tan ngay trong miệng. Sau đó có một nguồn năng lượng khiến cô cảm thấy vô cùng thoải mái từ dạ dày tản ra khắp cơ thể.
Ăn xong một quả đào tiên, Đường Tử Di như thể bị say, cô vùi vào lòng Ngô Bình ngủ ngon lành.
Ngô Bình mỉm cười bế cô lên giường, thơm một cái lên má cô rồi đi hái nốt những trái đào đã chín, bọc vào trong giấy mềm rồi cho vào không gian trữ đồ của chiếc nhẫn.
Sau đó, anh bắt xe đến nhà hàng Hoàng Tân ăn cơm rồi đi tới biệt thự Thái Khang. Hiện giờ anh đã cho thuê biệt thự Thái Khang nhưng thỉnh thoảng vẫn phải qua xem xét.
Khi anh đến biệt thự Thái Khang thì nhìn thấy Hạ Minh Ngọc đang ở trong vườn hoa còn Hạ Ninh thì đang chơi đùa với một chú mèo trong sân.
Hạ Minh Ngọc nhìn thấy Ngô Bình thì sững người lại, sau đó vô cùng mừng rỡ, nói: “Tiểu Ngô, cuối cùng cháu cũng xuất hiện rồi”.
Ngô Bình cười đáp: “Cô à, thời gian này ở đây cô đã quen chưa?”
Hạ Minh Ngọc cười đáp: “Quen rồi, môi trường ở đây vô cùng tốt. Cô và Tiểu Ninh đều rất thích”.
Hạ Ninh cũng ôm con mèo đi tới, hỏi: “Anh tới để hỏi tôi chuyện giúp anh làm thủ tục thực tập ở bệnh viện sao?”
Ngô Bình giật mình nhớ ra, đáp: “Đúng vậy, cô đã hỏi giúp tôi chưa?”
Hạ Ninh: “Tôi đã tìm viện trưởng hỏi rồi, anh có thể tới bất cứ lúc nào. Hiện giờ anh có thể làm một thực tập sinh dưới trướng tôi”.
Ngô Bình mỉm cười, anh thực sự cần một số kinh nghiệm thực hành y khoa để hoàn thiện khả năng chữa bệnh của mình.
“Được, đợi tôi có thời gian sẽ đến bệnh viện tìm cô”.