Chương 1301
Ngô Bình nói: “Vừa rồi anh quá phô trương, không biết bây giờ có bao nhiêu người đang nhìn chằm chằm vào chúng ta. Thẻ gỗ mun của Vu bà bà chưa chắc đã hiệu quả. Chúng ta hãy đi nhanh để tránh đêm dài lắm mộng”.
Họ bước nhanh, chẳng mấy chốc đã đến cuối thung lũng. Phía trước là một cánh đồng, trông tối om.
Không chút do dự, anh cõng Đường Tử Di trên lưng phóng đi như bay, chạy về phía sâu trong khu rừng rậm.
Đường Tử Di chỉ cảm thấy bên tai có gió rít gào, thân hình cũng lên xuống theo Ngô Bình. Chẳng mấy chốc, bọn họ đã leo qua một ngọn núi, đi vào một con đường mòn trên núi.
Ngô Bình men theo con đường mòn và chạy như điên, anh nhanh chóng tìm thấy chỗ đậu xe của mình.
Khi lên xe, anh nhấn ga, ô tô rít lên rồi phóng nhanh khỏi nơi đó.
Sau nửa phút, một vài bóng người xuất hiện ở vị trí anh vừa biến mất, bóng dáng những kẻ đó nhoáng lên và đuổi theo hướng chiếc xe rời đi.
Ngô Bình lái xe đến mức nhanh nhất, lái xe được một lúc thì anh bật chức năng lái tự động của xe, sau đó ôm Đường Tử Di nhảy ra khỏi xe.
Sau đó anh chạy theo hướng khác.
Chưa đầy một phút, một vài bóng người đã đuổi kịp chiếc xe. Tuy nhiên, khi nhảy lên nóc xe thì chúng phát hiện trên xe trống trơn, xe đang tự lái.
“Chết tiệt!”, có tên hét lên, có tên chửi bới.
Lúc này, Ngô Bình và Đường Tử Di đã đi một đoạn đường khác và trở về trụ sở chính của Đường môn.
Đường Tử Di lúc này vẫn rất căng thẳng, tim đập nhanh, cô ấy hỏi: “Bọn họ sẽ không đuổi kịp chúng ta chứ?”
Ngô Bình: “Không, cho dù bọn họ đuổi kịp thì anh cũng không sợ.”
Đường Tử Di cười khổ: “Không ngờ chợ đen Giang Nam lại nguy hiểm như vậy!”
Tài xế taxi là một người đàn ông mập mạp, anh ta liếc nhìn kính chiếu hậu, cười nói: “Hai người gặp nguy hiểm sao? Có muốn gọi cảnh sát không?”
Sắc mặt Ngô Bình sa sầm, anh đặt tay lên vai tài xế, nói: “Anh là cao thủ tiên thiên mà lại đi lái taxi sao?”
Khi anh nói, luồng chân lực thuần dương mạnh mẽ tiến vào qua vai anh ta, anh ngay lập tức khống chế người lái xe, khiến anh ta không thể di chuyển.
Tài xế toát mồ hôi lạnh nói: “Anh là võ vương sao?”
Ngô Bình: “Đừng nói nhảm nữa, muốn chết hay sống?”
Tài xế khẽ thở dài: “Tôi không có ác ý với hai người”.
“Anh không phải kẻ thù của tôi, nên đương nhiên không có ác ý”. Ngô Bình cười lạnh, “Tôi hỏi anh, làm sao anh biết tôi sẽ bắt xe của anh?”
Tài xế nói: “Mọi thứ đều là trùng hợp ngẫu nhiên. Tôi đến đây để gặp gỡ những người đến từ khu chợ đen. Không ngờ lại gặp được võ vương”.
Ngô Bình: “Lái xe vào thành phố đi”.
Tài xế không dám nói thêm nữa, ngoan ngoãn lái xe vào thành phố. Sau khi Ngô Bình và Đường Tử Di xuống xe, họ bắt một chiếc xe khác rời đi.