Chương 1290

Đường Tử Di đang định nói thì Ngô Bình bảo: “Không đi, chúng tôi chỉ mua đồ trên núi”.

Nó xong anh liền kéo Đường Tử đi tiếp. Ông già nhìn chằm chằm bóng lưng rời đi của họ, sau đó tiếp tục mời chào các khách hàng khác.

Đường Tử Di hỏi: “Chẳng lẽ ông ta là lừa đảo sao?”

Ngô Bình nói: “Trong chợ đen có người phụ trách an ninh. Nếu xuống núi thì ai cũng có thể làm theo ý mình, ví dụ như giết người cướp của”.

Đường Tử Di khẽ thở dài: “Thảo nào lần trước ông nội lại đem theo nhiều vệ sĩ đến đây”.

Sau khi đi được một phần ba con đường, có một sạp hàng xuất hiện bên trái phía trước. Một người đàn ông trung niên ngồi trên mặt đất, trước mặt bày hơn trăm hòn đá to có nhỏ có. Số đá này đều có độ trong suốt nhất định. Nhưng màu sắc của chúng đều rất trầm, không nhìn rõ bên trong có gì.

Người đàn ông tay trái cầm điện thoại xem phim, tay phải bóp chân, vừa bóp vừa k3u rên, trông vừa đau khổ vừa hưởng thụ.

Sau khi bóp một lúc, ông ta liền đưa tay lên mũi ngửi. Trước sạp của ông ta chẳng có ai, mọi người đều chẳng quan tâm đến “đá” của ông ta.

Vẻ mặt Ngô Bình rất kỳ lạ, anh hỏi Đường Tử Di: “Tử Di, bày sạp ở đây có cần nộp tiền phí không?”

Đường Tử Di nói: “Không cần. Chỉ cần là món đồ hiếm có, có giá trị thì đều có thể bày sạp ở đây”.

Ngô Bình gật đầu, anh đi tới trước sạp và cười nói: “Ông chủ, số đá này của ông trông giống đá cắt ngọc nhỉ, bao nhiêu vậy?”

Người đàn ông ngẩng đầu nhìn anh, nói: “Cậu nhầm rồi, đây không phải đá cắt ngọc, tôi cũng không thể nói rõ chất liệu của nó là gì, nhưng cưa cũng không cưa đứt được nó, rất kỳ lạ”.

Ngô Bình giật mình, anh mở đôi mắt nhìn thấu vạn vật thì phát hiện trong tảng đá phong ấn một cái đầu người! Đầu người này to gấp đôi đầu người thường, con ngươi cũng màu đỏ sẫm, trợn rất to.

Anh giật bắn, liền hỏi: “Ông lấy tảng đá kỳ lạ này từ đâu ra vậy?”

Người đàn ông nói: “Lúc đào móng ở quê, khi đào tới lớp bùn đen thì tôi nhặt được nó trong đó. Tôi bỏ nó vào trong lò đốt, dùng axit dội, còn dùng kim loại để mài, nhưng không thể nào cắt tảng đá này ra được. Tôi đã nhờ chuyên gia xem nhưng họ cũng không rõ. Nếu cậu muốn thì tôi bán theo cân, một nghìn tệ nửa cân”.

Ngô Bình liền cạn lời, anh hắng giọng: “Ông chủ, một nghìn tệ đắt quá. Thế này nhé, tôi chọn mấy cái về sưu tầm thôi, ba nghìn tệ một hòn nhé”. Tải ápp Тrцуeл ноla để đọc full và miễn phí nhé.

Người đàn ông thực ra cũng đang sầu lo, mấy thứ này tuy lạ nhưng tiếc là chẳng ai mua. Trước đó có rất nhiều người đi ngang qua nhưng chẳng ai thèm hỏi một câu.

Ông ta do dự một lúc rồi nói: “Vậy cậu phải mua ít nhất mười hòn”.

Có thế nào thì chuyến này ông ta cũng phải kiếm mấy chục nghìn tệ, nếu không còn không đủ phí đi về nhà!

Ngô Bình gật đầu: “Được, vậy tôi sẽ chọn ít nhất mười hòn”.

Sau đó anh liền chọn lựa trong số hơn một trăm cục đá này. Phần lớn đá bên trong không có gì, những cục đá có đồ bên trong chỉ có năm cục, bao gồm tảng đá lớn có đầu người bên trong.

Anh lấy ra năm hòn đá và lấy thêm năm viên nhỏ rỗng bên trong, nói: “Ông chủ, tôi lấy mười hòn này”.

Thấy có người mua những hòn đá kỳ lạ này, có mấy người liền đến hóng chuyện.

Một giọng nói già nua vang lên: “Cậu nhóc, sau cậu lại mua chỗ đá này?”

Ở chợ đen, thường mọi người không hỏi thăm tình hình của nhau. Ngô Bình liền thấy lạ, anh quay đầu lại thì thấy một ông lão râu tóc bạc phơ khoảng 70, 80 tuổi. Ông ấy không đeo mặt nạ, đang cười lớn hỏi anh.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play