Chương 1286

Đường Tử Di không quan tâm đến hắn, hắn nói tiếp: “Cô gái xinh đẹp ơi, lát nữa cô đi cùng tôi không? Tôi biết võ, tôi sẽ bảo vệ cô”.

Ngô Bình liền tát hắn, mặt nạ bị đánh vỡ nát. Tên đó bị anh đánh ngã lăn xuống lối đi, hắn sững sờ.

Anh lạnh lùng nói: “Muốn đi cùng à? Tôi đi cùng anh nhé?”

Người đàn ông ôm mặt, biết Ngô Bình không đơn giản nên hắn căm hận nhìn Ngô Bình, nói: “Anh đợi đấy, giữa chúng ta chưa xong đâu!”

Ngô Bình cười lạnh, anh xách hắn lên rồi đập đầu hắn thật mạnh vào cửa sổ.

“Rắc rắc!”

Cửa sổ xe vỡ nát, tên kia bị anh ném ra ngoài xe rồi đập mạnh vào cột đèn cao áp. Không biết hắn bị gãy bao nhiêu cái xương, hắn ngất đi ngay tại chỗ.

Ngô Bình đánh người nhưng tất cả mọi người coi như không nhìn thấy, không ai can ngăn, cũng không ai bàn tán, họ chỉ lẳng lặng quan sát.

Ngô Bình quay về chỗ ngồi như chưa có việc gì xảy ra, tiếp tục cười nói với Đường Tử Di.

Nửa tiếng sau xe đi vào một khu bảo tồn tự nhiên. Nơi này trông rất quen, hồi còn học đại học anh từng đến đây chơi, chỗ này gọi là “Khu bảo tồn thiên nhiên Ánh Trăng”.

Lúc này cả khu này đã biến thành chợ đen Giang Nam. Xe dừng ở cổng, mọi người lũ lượt đi vào.

Ngô Bình và Đường Tử Di cầm tờ vé có dấu ấn màu lam, họ đưa vé rồi đi qua cổng.

Sau khi đi vào một ông già đứng ngay đó, ông ta nói: “Chợ đen năm nay khác với những năm trước, quy mô năm nay lớn hơn, một số gia tộc cổ xưa cũng nhận được lời mời đến đây, mong các vị đều có thể mua được thứ mình muốn. Ngoài ra ai muốn vào chợ trong mời đến đây mua vé”.

Ngô Bình liền đi tới dùng hai đồng tiền phù mua một tờ vé: “Xin hỏi một vé có thể dùng cho mấy người?”

Ông già nói: “Một vé nhiều nhất có thể cho hai người”.

Ngô Bình gật đầu, anh cầm tờ vé màu vàng rồi kéo Đường Tử Di đi vào trong.

Đường Tử Di nói: “Chúng ta đi dạo chợ ngoài đã”.

Họ đi thêm một đoạn là đến đường lên núi. Ngô Bình và Đường Tử Di men theo con đường này lên núi. Mới đi được một lúc họ đã thấy một ông già mặc áo đen ngồi trên tảng đá lớn. Trước mặt ông ta có một tấm giấy trắng, trên giấy để ba cái hũ nhỏ, bên trên đều dán một tờ giấy.

Trên tờ giấy là ba chữ “Sơ Thiền”, “Nhị Thiền”, “Tam Thiền”. Ngô Bình vừa nhìn liền bị thu hút, anh cười hỏi: “Tiên sinh, ông bán thứ gì vậy?”

Khuôn mặt ông già hơi mơ hồ, toàn bộ làn da được một lớp khí bao phủ, ông ta lạnh nhạt nói: “Là trà chính tôi luyện”.

Hóa ra là trà! Ngô Bình vội hỏi: “Có thể mở ra không?”

Ông già lắc đầu: “Mua thì mới được mở”.

Ngô Bình cũng không giận mà hỏi: “Tiên sinh, số trà này của ông bao nhiêu tiền?”

Ông già đáp: “Sơ Thiền một lạng 3 triệu tệ; Nhị Thiền 9 triệu tệ, Tam Thiền 20 triệu tệ”.

Ngô Bình nhìn thấy trong hũ đúng là lá trà, mỗi hũ khoảng hơn hai lạng.

Anh nghĩ một lúc rồi nói: “Tiên sinh, đây là ‘trà Tâm’ sao?”

 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play