Chương 1283
Sau đó, Ngô Bình bắn kiếm bay Thiền Dực tới, cứa vào cổ Từ Á Phu, máu tươi bắn r4.
Chết rồi mà mắt của Tứ Tuyệt Thư Sinh vẫn còn chứa đầy vẻ kinh ngạc, không ngờ Ngô Bình lại có nhiều pháp khí đến vậy.
Ngô Bình đi tới cạnh thi thể rồi lục soát, sau đó tìm thấy một cái búi bách bảo, anh dắt luôn vào thắt lưng.
Thấy người sư phụ mà mình luôn sùng bái bị người khác giết một cách dễ dàng như vậy, Hướng Côn không dám tin vào mắt mình.
Anh ta nói: “Ông ấy chết rồi ư?”
Ngô Bình cất kiếm đi rồi nói: “Đầu rơi xuống đất rồi còn gì nữa. Hướng Côn, ngoài Từ Á Phu ra, còn ai khác nữa không?”
Hướng Côn thở dài đáo: “Còn mấy sư huynh của tôi nữa, nhưng sư phụ chết rồi thì chắc họ cũng không dám xuất hiện đâu”.
Dứt lời, anh ta chợt quỳ trước mặt Hướng Chính Nhất: “Chú hai! Cháu xin lỗi, cháu đã trách nhầm chú”.
Hướng Chính Nhất vội đỡ anh ta dậy mà không cầm được nước mắt: “Hướng Côn, cháu cũng bị người ta lừa thôi, chú không trách cháu đâu. Sau này, cháu hãy đi theo chú”.
Hướng Côn lắc đầu, anh ta do dự rồi nói: “Chú, cháu và Ninh Anh… là cháu có lỗi với chú!”
Hướng Thiên Nhất sững sờ, sắc mặt thay đổi liên tục, không thốt nên lời.
Ngô Bình lắc đầu thở dài, anh vỗ vai Hướng Thiên Nhất: “Ông Hướng, tôi nghĩ nên tác thành cho họ đi”.
Hướng Thiên Nhất bất lực cúi đầu thở dài, nói: “Đưa Ninh Anh đi đi!”
Xảy ra chuyện như vậy, ông ấy đã không thể nào chấp nhận Hướng Côn được nữa. Nhưng dù sao đó cũng là cháu ruột của mình, lại thêm việc giữa hai người có hiểu lầm nên ông ấy cũng không thể làm gì Hướng Côn được.
Lòng dạ Hướng Côn cũng rối bời, anh ta dập đầu với Hướng Thiên Nhất, nói: “Chú hai, cháu xin lỗi! Sau này cháu sẽ đền đáp chú!”
Nói xong anh ta liền đứng dậy rời đi. Không lâu sau có người tới báo, nói Hướng Côn đã đưa Ninh Anh rời khỏi nhà họ Hứa.
Tâm trạng Hướng Thiên Nhất rất phức tạp, tuy nguy cơ đã được giải trừ nhưng ông ấy không thể vui nổi.
Thấy vẻ mặt buồn bã của ông ấy, Ngô Bình an ủi: “Ông Hướng này, ông thì thiếu gì những cô gái trẻ trung xinh đẹp chứ, cần gì phải ủ rũ như thế”.
Hướng Thiên Nhất cười khổ: “Tôi vô cùng yêu thương Ninh Anh”.
Ngô Bình nói: “Được rồi, những gì cần làm tôi đã làm hết, giờ tôi xin tạm biệt ra về”.
Hướng Thiên Nhất đã xác định Ngô Bình chính là quý nhân của đời mình, vội nói: “Tiên sinh, xin hãy nán lại vài hôm để tôi được tiếp đón tận tình”.
Ngô Bình phất tay: “Không cần đâu, có duyên chúng ta ắt sẽ gặp lại”.
Hướng Thiên Nhất: “Mong tiên sinh để lại cách liên lạc để có gì tôi liên hệ với tiên sinh”.
Ngô Bình nghĩ một lúc rồi hỏi lấy của Hướng Thiên Nhất một cái điện thoại, bảo ông ấy sau này có việc gì thì có thể gọi vào số điện thoại này.
Lúc này trời đã tối. Anh mang theo tảng đá lớn rồi dần dần biến mất trong màn đêm vô tận.
Ông Chu ngơ ngác nhìn về phương xa, khi bóng dáng Ngô Bình biến mất mới nói: “Ông chủ, hóa ra trên đời này có thần tiên thật!”