Chương 1280
Ông Chu đi giải tán mọi người, giờ chỉ còn quản gia Phạm giả, Hướng Chính Nhất và Ngô Bình ở lại.
Người đó nằm dưới đất với vẻ mặt thống khổ, Ngô Bình đã hạ cấm chế vào người anh ta nên anh ta không thể cử động được.
Ngô Bình: “Giờ tôi hỏi, còn anh trả lời. Tốt nhất anh nên phối hợp, không thì tôi đành dùng vũ lực thôi. Chẳng dễ gì anh mới đột phá lên được cảnh giới Thần, giờ mà bị huỷ tu vi thì sao nhỉ?”
Người đó khoảng ba mươi tuổi, anh ta nhìn Ngô Bình đăm đăm: “Mày là ai? Có dám dùng mặt thật để đối diện với tao không?”
Anh ta nhận ra Ngô Bình đang không dùng thân phận thật.
Ngô Bình: “Tôi là ai không quan trọng, còn anh tự lo cho thân mình trước đi”.
Người đàn ông hừ nói: “Đừng tưởng khống chế được tao là xong. Tao nói cho mày biết, tao không chỉ có một mình đâu. Phía sau tao còn người khác nữa, mày không dây vào được đâu”.
Ngô Bình cười lớn nói: “Thế à? Thế anh nói cho tôi biết người đó là ai đi, biết đâu tôi lại sợ rồi chạy mất dép?”
Tên kia nói: “Tao khuyên mày nên biến ngay đi”.
Ngô Bình thở dài nói: “Xem ra, anh không định nói rồi”.
Dứt lời, Ngô Bình vỗ vào người tên đó, anh ta lập tức kêu gào đau đớn. Ngô Bình thi triển Bàn Gân Thủ, khiến cơ bắp toàn thân anh ta co lại, cơn đau khủng khiếp này không ai có thể chịu được.
Ngô Bình đã ở cảnh giới Nhân Tiên nên uy lực của Bàn Gân Thủ rất mạnh, tu sĩ cảnh giới Thần sao chịu nổi.
Chưa đến ba giây sau, tên kia đã nói: “Tôi nói, tha cho tôi”.
Ngô Bình đá anh ta một cú, cơn đau lập tức biến mất.
“Nói mau!”
Tên đó hít sâu một hơi rồi nói: “Tôi đến để trả thù”.
Ngô Bình hỏi: “Trả thù ai?”
Tên đó căm phẫn chỉ vào Hướng Chính Nhất: “Hướng Chính Nhất!”
Hướng Chính Nhất nổi giận: “Vớ vẩn! Tôi không biết cậu là ai hết”.
Người đàn ông cười lạnh: “Làm sao ông biết tôi được, vì khi ấy tôi mới bảy tuổi thôi”.
Hướng Chính Nhất ngẩn ra, hình như đã nhớ ra chuyện gì đó nên run giọng hỏi: “Cậu tên là gì?”
Người đàn ông gằn giọng nói: “Bố tôi là Hướng Chính Nghĩa!”
Hướng Chính Nhất hét lên: “Cậu… cậu là Hướng Côn – con trai của anh tôi?”
Người đàn ông cười phá lên: “Đúng đấy chú, tôi là Hướng Côn! Cháu ruột của chú đây”.
Hướng Chính Nhất vô thức lùi lại: “Không thể nào, cậu… chết rồi cơ mà?”
“Đúng là tôi nên chết rồi”, Hướng Côn căm hận nhìn Hướng Chính Nhất: “Năm tôi lên bảy, bố mẹ tôi đưa tôi đi tham gia cuộc thi thư pháp, trên đường về thì xe rơi khỏi cầu, bố mẹ tôi đều mất cả, chỉ có tôi được cứu sống”.
“Người cứu tôi đã chữa khỏi vết thương cho tôi, ông ấy bảo bố mẹ tôi là do ông hại chết”.
Hướng Chính Nhất tức giận quát: “Vớ vẩn! Sao tôi có thể hại chết anh trai mình được, cậu đừng ăn nói hàm hồ!”
“Nói hàm hồ?”, Hướng Côn cười lạnh: “Nếu không phải ông hại họ thì tại sao bố tôi vừa mất, ông đã tiếp quản sản nghiệp của nhà họ Hướng luôn?”