Chương 1258

Gã thanh niên nghiến răng đáp: “Sáu năm trước tôi đóng vai một thiếu gia nhà giàu theo đuổi được cô ấy, sau đó khiến cô ấy mang thai con của tôi. Tôi làm như vậy là để hôm nay giết cô ấy và đứa con”.

Ngô Bình nổi trận lôi đình: “Anh có phải người không? Loại cầm thú gì mà dám giết vợ con mình?”

Gã thanh niên đáp: “Chỉ cần tu vi được nâng cao, cần hy sinh bao nhiêu người đàn bà cũng được!”

Ngô Bình hừ một tiếng rồi hỏi tiếp: “Khiến công ty của cô ấy phá sản cũng là anh sao?”

Gã thanh niên không phủ nhận: “Nếu để cô ấy rơi vào tuyệt vọng trước khi chết thì hiệu quả tu luyện sẽ càng tốt”.

Ngô Bình lắc đầu, nhìn gã thanh niên như một kẻ thiểu năng. Anh lạnh lùng nói: “Một kẻ tu luyện đến cảnh giới Thần nhỏ nhoi mà cũng đòi chứng minh đạo hạnh? Đúng là trò cười!”

Gã thanh niên muốn phản bác nhưng lại không dám. Hắn chỉ đành cúi đầu, mắt láo liên nghĩ cách thoát thân.

Ngô Bình: “Anh tên là gì?”

“Phù Dư”, gã thanh niên đáp.

Ngô Bình: “Phù Dư, có lẽ anh cũng có chút địa vị trong Hắc Thiên Giáo phải không?”

Phù Dư đáp: “Tôi cũng không phải nhân vật lớn gì nhưng tiếng nói cũng có chút trọng lượng, các vị trưởng lão đều nể mặt”.

Ngô Bình gật đầu: “Được, vậy nói cho tôi biết cụ thể về Hắc Thiên Giáo này đi”.

Ngô Bình tiếp xúc với người của giáo hội này không phải một lần nên giờ anh quyết định hỏi cho ra nhẽ về tổ chức này. Người xưa đã nói rồi, biết mình biết ta trăm trận trăm thắng.

Dư Phù không dám làm căng. Ngô Bình hỏi gì thì hắn trả lời đó.

Theo lời hắn, Hắc Thiên Giáo là một tà giáo bắt nguồn từ Đông Nam Á. Vị thần mà các giáo đồ thờ cúng gọi là thần Hắc Thiên.

Thần Hắc Thiên này là một vị tà thần, cũng là vị thần chính của thế giới Hắc Thiên, cai quản bóng tối. Hắc Thiên Giáo có một số thuật chiêu hồn rất mạnh, có thể thông qua các nghi thức hiến tế để triệu hồi các vị tà thần từ thế giới Hắc Thiên đến nhập vào cơ thể người triệu hồi, từ đó ban cho họ sức mạnh kinh hoàng.

Trong nội bộ Hắc Thiên Giáo thì người có quyền lực lớn nhất là giáo chủ, bên dưới là năm vị trưởng lão của năm cơ quan trọng yếu nhất. Bên dưới nữa là các vị trưởng lão thường, các hương chủ,…

Nghe tới đây, Ngô Bình giật mình hỏi lại: “Ý anh là anh từng được thần Hắc Thiên ban sức mạnh?”

Dư Phù gật đầu: “Tôi đã từng giết mười ba người vợ, mười bốn đứa con. Sau mỗi lần như vậy đều được ân sủng của thần Hắc Thiên”.

Ngô Bình ánh mắt lạnh lẽo đáp: “Anh không xứng đáng làm người!”

Dư Phù đáp: “Anh bạn, Hắc Thiên Giáo và Đường Môn nước sông không phạm nước giếng, xin cậu thả tôi đi, sau này chúng ta có thể kết bạn”.

“Loại khốn nạn như anh không xứng làm bạn tôi!”, Ngô Bình đánh mạnh vào gáy hắn ta. Một tiếng “rắc” vang lên, Dư Phù nằm vật ra đất, một dòng nước màu vàng từ ống quần chảy ra.

Mặt hắn vàng nhệch ra, kêu lên thảm thiết: “Cậu dám đánh tôi. Cậu…”

Ngô Bình cười lạnh, anh quan sát Dư Phù thì phát hiện ở tim và nội tạng của anh ta có một luồng năng lượng màu đen đang lắc lư di chuyển. Nó to chừng khoảng nắm đấm, trông rất quỷ dị.

Luồng năng lượng màu đen này vừa tiếp xúc với tay Ngô Bình thì lập tức đi vào bên trong da anh, rồi theo kinh mạch khuếch tán khắp cơ thể. Năng lượng màu đen này vô cùng ngông cuồng, vừa vào bên trong cơ thể Ngô Bình đã điên cuồng di chuyển, muốn đả thương các bộ phận bên trong.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play