Chương 1206
Long Ấn nhẹ nhàng nói: “Lần này tôi đến đây để hoàn thành di nguyện của đệ tử”.
Nghe đến từ “di nguyện”, Đường Thanh Trần tái mặt, vội hỏi: “Đại sư, Thạch Tiếu Lâm chết rồi ư?”
“Vẫn chưa, nhưng cũng sắp rồi, thời gian của nó không còn nhiều nữa”. Dứt lời, ông giơ tay lên. Một người đàn ông cao to khoác da thú lập tức sải bước tiến đến, trên tay đang bế một cậu trai.
Cậu trai thoi thóp, tựa như chỉ còn lại một hơi thở. Ngoại hình của cậu trai rất giống con gái, da dẻ trắng muốt, đẹp vô cùng.
Thấy cậu trai này, Đường Nham ngồi trên xe lăn bỗng ho dữ dội, tựa như rất kích động.
Long Ấn lại niệm Phật, đoạn cất lời: “Đệ tử bị thương năng, lão tăng cũng không còn cách cứu chữa. Nó bảo rằng, hy vọng kẻ thù của nó có thể chết trước mặt nó”.
Dứt lời, ông nhìn về phía Đường Nham.
Đường Nham cười khẩy: “Đến đây mà lấy mạng tôi! Tôi mà sợ thì không phải hảo hán!”
Đường Thanh Trần vội vã khẩn cầu Ngô Bình: “Xin cậu Ngô hãy cứu em trai tôi!”
Ngô Bình bèn nhìn sang Đường Băng Vân. Cô ấy khẽ thở dài: “Nếu có thể thì giúp đi vậy”.
Ngô Bình đi đến trước mặt đại sư Long Ấn, ôm quyền: “Kính chào đại sư”.
Đại sư Long Ấn có vẻ đã sớm biết Ngô Bình là người sở hữu y thuật cao siêu, bèn vái chào: “Thần y Ngô, nghe danh đã lâu. Tôi và Đông Phật tiên sinh là bạn lâu năm”.
Ngô Bình vội đáp: “Sư phụ cũng từng nhắc đến đại sư, nói rằng đại sư là người bên cạnh thánh tăng. Có thể được thánh tăng chỉ dạy mười năm, đại sư quả rất có duyên với nhà Phật”.
Long Ấn mỉm cười: “Đông Phật tiên sinh quá khen rồi. Tôi chỉ là phận tôi tớ của thánh tăng thôi”.
Ngô Bình từng nghe nói về một vị thánh tăng ở Tạng Nguyên. Không ai biết thánh tăng bao nhiêu tuổi, chỉ biết người này đã được người địa phương tôn làm thánh tăng từ thời Tượng Hùng cổ đại, trước cả vương triều Thổ Phồn.
Vị thánh tăng này rất ít tiếp xúc với thế tục, sống ở chùa Lan Kha bấy lâu, cách sáu mươi năm mới xuống núi một lần, nhận một người đệ tử. Vị đệ tử trước của thánh tăng là Kim Cương Minh Vương của Tạng Nguyên hiện nay. Kim Cương Minh Vương tu vi cao thâm, đệ tử nhiều vô kể.
Đại sư Long Ấn từng là một tiểu sa di hầu hạ bên cạnh thánh tăng, xuống núi năm hai mươi tuổi, được người ta gọi là đại sư Long Ấn. Tuy ông chưa được thánh tăng truyền dạy, nhưng qua nhiều lời đồn đãi, cũng trở thành cao thủ Mật tông. Tải ápp нola để đọc full và miễn phí nhé.
Ngô Bình nói thẳng: “Có thể cho tôi xem thương tích của đệ tử đại sư được không?”
Long Ấn cầu còn không được: “Phiền thần y Ngô rồi, mời”.
Ngô Bình đi đến trước mặt người đàn ông cao to kia, vươn tay ấn lên mạch của Thạch Tiếu Lâm, cảm thấy yếu ớt vô cùng. Cậu ta bị thương rất nặng, bụng có vết chém của kiếm, miệng vết thương nhiễm kịch độc. Ngoài ra, lục phủ ngũ tạng của cậu ta đều đã nát, như bị nổ vậy.
Anh hỏi Đường Nham: “Sao cậu ta lại bị thương?”
Đường Nham cười khẩy: “Tôi chôn thuốc nổ từ trước, tiếc là không thể làm nổ chết cậu ta!”
Đường Thanh Trần giận dữ quát: “Đường Nham, câm miệng!”
Ngô Bình lắc đầu. Anh quét mắt nhìn, thấy một chiếc bàn dài, bèn bảo Đường Hiến: “Vui lòng mang chiếc bàn ấy đến đây”.
Đường Hiến vội đem bàn đến. Ngô Bình bảo người đàn ông kia đặt Thạch Tiếu Lâm lên bàn.
Thạch Tiếu Lâm không còn sức nói chuyện nữa. Cậu ta nằm trên bàn, mắt ngấn lệ, cảm kích ngước nhìn Ngô Bình, khát vọng sinh tồn ngập tràn ánh mắt.