Chương 1196

Sơ đồ thứ nhất thể hiện Đường Thiên Tuyệt vẫn còn sống nhưng tình hình không khả quan. Sơ đồ thứ hai nói cho anh biết vị trí hiện tại của đường Thiên tuyệt đại khái là ở đâu. Sơ đồ thứ ba thì chi tiết hơn một chút.

“Tình hình thế nào?”, Đường Băng Vân vội vã hỏi.

Ngô Bình im lặng vài giây, sau đó đáp: “Băng Vân, em yên tâm, ông nội vẫn còn sống, Có điều tình cảnh của ông lúc này khá nguy hiểm. Còn tình hình cụ thể thế nào đợi khi buổi tiệc kết thúc anh sẽ nói với em”.

Đường Băng Vân thở phào nhẹ nhõm. Chỉ cần ông nội vẫn còn sống, những việc khác có thể từ từ giải quyết.

Đường An lúc này cũng đã đặt được tảng đá trong lòng xuống. Anh ta mặt vô cùng sùng bái, nói: “Cậu Ngô, thật không ngờ khả năng gieo quẻ của cậu lại lợi hại như vậy, tôi phục sát đất”.

Ngô Bình hỏi Đường An: “Đường Thiên Hạc đã tới chưa?”

Đường An cười đáp: “Cậu đến rồi thì ông ta chắc chắn cũng sẽ xuất hiện thôi. Cậu không biết đó thôi, ban đầu khi ông ta nhìn thấy viên đan do cậu luyện ra thì vô cùng phấn khích, khiến tôi cũng phát sợ”.

Ngô Bình không hề ngạc nhiên, đáp: “Ông ta là người tu hành nên phấn khích là đúng rồi”.

Đường An cười đáp: “Vậy để tôi đi gọi ông ta tới đây nhé”.

Ngô Bình gật đầu đáp: “Được”.

Đường An rời khỏi đó, một phút sau quay lại với một người đàn ông chừng năm mươi tuổi. Người này mặc quần áo Đạo sĩ màu xám xanh, đi giày vải, để râu dài, dáng vẻ tiên phong đạo cốt.

Người đàn ông này đi tới trước mặt Ngô Bình. Đường An lúc này đứng bên cạnh ông ấy, cẩn trọng cười nói: “Ông Ba, đây chính là thầy luyện đan Ngô Bình, đồng thời cũng là vị hôn phu của Băng Vân”.

Đường Thiên Hạc nhìn Ngô Bình một cái, sau đó đột nhiên bước về phía trước, chắp tay nói: “Vinh hạnh được gặp tiên sinh!”

Động tác này của ông ấy khiến Đường An giật nảy mình, ngạc nhiên há hốc miệng.

Ngô Bình đứng dậy đáp lễ: “Đường tiên sinh khách sáo rồi”.

Đường Thiên Hạc đáp: “Người giỏi hơn phải được coi là thầy. tài luyện đan của tiên sinh khiến tôi vô cùng khâm phục”.

Đường Băng Vân cũng vô cùng kinh ngạc, cô nói: “Ông Ba, mời ông ngồi xuống rồi nói chuyện”.

Lúc này những người xung quanh cũng đã chú ý tới việc Đường Thiên Hạc hành lễ Với Ngô Bình. Biểu cảm của họ đều vô cùng sững sờ, thậm chí không dám tin vào mắt mình.

Đường Thiên Hạc ngồi xuống trước mặt Đường An rồi nói: “Tiên sinh, hôm nay mạo muội đến làm phiền tiên sinh thực sự là vì quá ngưỡng mộ tài luyện đan của tiên sinh”.

Ngô Bình đáp: “Tôi cũng nghe danh Đường tiên sinh đã lâu. Nghe nói ông tinh thông Đan đạo, tu vi cao thâm.”

Đường Thiên Hạc vội vã xua tay: “Đứng trước mặt tiên sinh, tôi không dám nói mình tinh thông Đan đạo, chỉ là hiểu biết sơ sơ mà thôi”.

Ngô Bình: “Đường tiên sinh khách sáo rồi, tôi vẫn còn trẻ tuổi, tri thức có hạn. Sau này còn phải nhờ Đường tiên sinh chỉ dạy nhiều”.

Đường Thiên Hạc cười khổ: “Câu này nói ngược rồi. Hôm nay tôi tới là muốn thỉnh giáo tiên sinh về Đan đạo”.

Hai người họ nói chuyện một lát, Đường Thiên Hạc trong lòng không khỏi kinh ngạc vì những quan điểm của Ngô Bình khiến ông ấy được mở mang tầm mắt. Những nghi hoặc của ông ấy về Đan đạo phút chốc đã được giải đáp.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play