Chương 1183
Đường Băng Vân cười nói: “Bác Bảy có nhiều tranh chữ đẹp lắm, bác ấy có vẻ lại thử mấy bức mà chuyên gia cũng không phát hiện ra luôn”.
Đường Vô Mệnh cười lớn: “Băng Vân, đừng khoác lác thêm cho bác nữa”.
Đường Băng Vân: “Bác, Ngô Bình sẽ ở lại đây vài hôm nhé”.
Đường Vô Mệnh sáng mắt lên: “Thật không? Thế thì tốt quá, bác đang có việc cần thỉnh giáo cậu ấy”.
Ngô Bình: “Ông Đường đừng khách sáo”.
Đường Vô Mệnh nghiêm túc nói: “Tôi có chuyện cần thỉnh giáo cậu thật mà”.
Nói rồi, ông ấy lấy một chiếc hộp ngọc dài rồi mở nắp, bên trong có một cái rễ cây dài chín đốt, toả ra hương thơm kỳ lạ.
Ông ấy để chiếc hộp lên bàn rồi nói: “Cậu Ngô, cậu có biết đây là gì không?”
Ngô Bình nhìn rồi ngửi, sau đó kinh ngạc nói: “Linh chi Cửu Tiết?”
Đường Vô Mệnh sáng mắt lên: “Là linh chi Cửu Tiết thật ư? Xem ra người đó không lừa tôi”.
Ngô Bình: “Ông Đường, sao ông có cây linh chi này?”
Đường Vô Mệnh cười nói: “Ba năm trước, tôi đã cứu một người hái thuốc suýt chết. Dù tôi đã cố gắng cứu chữa nhưng người đó vẫn không qua khỏi. Trước khi chết, người đó đã đưa thứ này cho tôi và bảo là linh chí Cửu Tiết, là bảo bối vô giá”.
Ngô Bình gật đầu: “Đúng vậy, loại linh chi này quý lắm”.
Đường Vô Mệnh vội hỏi: “Cậu Ngô, nó có tác dụng gì?”
Ngô Bình: “Nó là một trong các chủ dược của Đại Thánh Đan, ngoài ra còn hỗ trợ luyện chế thánh dượ trị thương”.
Đường Vô Mệnh hớn hở nói: “Thật không? Vậy nhờ cậu luyện Đại Thánh Đan cho tôi”, nói rồi, ông ấy đẩy cây linh chi cho Ngô Bình.
Ngô Bình ngồi im bất động rồi nói: “Ông Đường, tôi chưa thể luyện chế đan dược ấy được, vì cây linh chi mới là chủ dược thôi”.
Đường Vô Mệnh nói: “Không sao, cậu cứ nhận lấy đã. Sau này, tôi sẽ cố gom đủ dược liệu khác”.
Ngô Bình không từ chối được nên đành cất cây linh chi đi.
Trong lúc họ uống trà và trò chuyện, Đường Vô Mệnh bảo người dọn phòng cho Ngô Bình. Anh ở tại một căn nhà trúc gần đây, phong cảnh cũng rất đẹp.
Buổi chiều, Ngô Bình chuyển vào đó. Đường Băng Vân còn bận nhiều việc nên phải đi luôn, Ngô Bình, Đông Hoàng và ông Hoa ở tại đây.
Ngô Bình rảnh rỗi nên gọi cho Ngô Mi hỏi thăm qua loa rồi bắt đầu ngồi tu luyện.
Khoảng hai giờ sáng, ông Hoa chợt tỉnh giấc, trong đầu Ngô Bình vang lên giọng nói của ông ấy: “Tiểu tử, dậy đi”.
Ngô Bình mở mắt, định lên tiếng thì ông Hoa nói: “Im lặng, có tà ma tới gần”.
Ngô Bình kinh ngạc, tà ma ư?
Anh đang ngờ vực thì có một bóng đen tiến vào từ cửa sổ, sau đó bay tới mi tâm anh. Ngay sau đó, anh cảm thấy có một luồng lực tinh thần tiến vào, bắt đầu lục lọi trong đầu anh.
Ngô Bình rất bình tĩnh, chờ Đạo Chủng phản công. Quả nhiên, ngay sau đó Đạo Chủng đã rung lên rồi có một sức hút lớn xuất hiện, tinh thần đang lục lọi trong đầu anh đã bị Đạo Chủng tóm cổ.