Chương 1177
Một bóng xám nhảy bổ ra, hai người đàn ông ở cảnh giới Nhân Tiên biến sắc mặt khi nhìn thấy nó, sau đó không dám cử động.
Người thanh niên không hề sợ hãi, sau đó vỗ vào eo: “Tự quỷ!”
Sáu luồng hắc khí xuất hiện, đó là sáu con ác quỷ với lệ khí ngất trời. Chúng vừa xuất hiện là nhiệt độ trong phòng giảm xuống hẳn.
Chỉ có hai trong sáu con ác quỷ lao về phía Khối thần, bốn con còn lại thì tấn công Ngô Bình.
Ngô Bình cười lạnh rồi tung chưởng, ấn phật trong lòng bàn tay toả ánh kim quang.
Rít!
Một con ác quỷ hét lên rồi biến mất, sau đó Ngô Bình liên tục tung chưởng ra, ba con còn lại không dám tiến lại gần, mà tránh ra thật xa.
Thấy loáng cái, Tự quỷ mà mình thả ra đã bị tiêu diệt mất một con, người thanh niên tức giận nói: “Sao trong tay anh lại có ấn phật? Anh là truyền nhân của ai?”
Ngô Bình không trả lời mà nhảy lên cao rồi giơ chân đá bay hai con ác quỷ, bọn chúng rít lên rồi cũng biến mất.
Con ác quỷ còn lại sợ quá phải chạy đi, không dám lại gần Ngô Bình.
Người thanh niên nhăn mặt nói: “Anh tưởng cái ấn phật bé tẹo ấy có thể đối phó được với Tự Quỷ của tôi ư? Quỷ vương, giết nó đi”.
Ngay sau đó, một bóng quỷ y như thật đã xuất hiện, nó mặc chiến bào thời cổ đại, tay cầm đại đao rồi đi về phía Ngô Bình.
Ngô Bình lấy Thiên Vương Trảm Quỷ Phù ra rồi thi triển thần niệm, lá búa hoá thành một tia sáng rồi bay về phía quỷ vương.
Uỳnh!
Ánh sáng vừa tới gần là quỷ xương đó nổ tung, khí lưu thổi mạnh khiến mọi người ở đó khó mà mở mắt ra được.
Đúng lúc này, Ngô Bình đã đi tới gần người thanh niên, hai tu sĩ cảnh giới Nhân Tiên hét lên rồi tấn công anh. Ngô Bình rút kiếm Hắc Long ra, một đường kiếm hạ xuống, một tu sĩ cảnh giới Nhân Tiên hét lên đau đớn thì một cánh tay đã lìa khỏi cơ thể. Người còn lại thì kéo cậu chủ nhà mình chạy trốn ra ngoài.
Khối thần vẫn bị hai con ác quỷ quấn lấy, Ngô Bình mặc kệ nó rồi thi triển Quỷ Thần Bộ đuổi ra ngoài.
Tu sĩ Nhân Tiên kia vội vàng hất tay tung ra một tia sáng trắng bay đi với tốc độ rất nhanh.
Ngô Bình thấy ngực mình bị va đập, hoá ra là một kim châm, nhưng nhờ áp giáp nên anh không bị thương. Anh tóm lấy cái kim châm rồi ném trả về với chủ.
Cheng!
Tu sĩ Nhân Tiên lấy vật gì đó ra chắn rồi đánh bay kim châm đi, tiếp đó lách người rồi biến mất.
“Thằng kia, mày chết chắc rồi!”, giọng nói của người thanh niên vọng từ phía xa lại.
Ngô Bình cau mày, thực lực của cảnh giới Nhân Tiên thật đáng gờm, anh đuổi theo nhưng đã bị cắt đuôi mất, sau đó anh đã về nhà ở phố Lệ Thuỷ.
Về tới cửa thì anh thấy cô hàng xóm xinh đẹp đang đỗ xe, cô ấy là Hạ Lam.
Hạ Lam cũng nhìn thấy Ngô Bình, cô ấy phanh xe rồi vẫy tay với anh: “Anh Ngô”.
Ngô Bình cười hỏi: “Sao cô về muộn thế?”
Lúc này đã hơn một giờ sáng, lẽ ra là lúc mà mọi người nghỉ ngơi.
Hạ Lam xuống xe rồi cười nói: “Công ty hơi bận nên tôi về muộn”.
“Con cô đâu?”, Ngô Bình hỏi.
“Ở nhà mẹ tôi”, cô ấy vuốt tóc rồi nói: “Vào nhà tôi ngồi chơi một lát không?”
Muộn thế này mà lại có một cô gái đẹp mời vào nhà chơi, Ngô Bình định đồng ý, nhưng đành thôi: “Muộn rồi, để hôm khác nhé”.
Hạ Lam ừm một tiếng rồi nói: “Thế cũng được, anh đi nghỉ sớm đi”.
Ngô Bình vào nhà thì phát hiện điện thoại có mấy cuộc gọi nhỡ, đều là của Chu Nhược Tuyết.
Anh vội gọi lại: “Nhược Tuyết, đã bắt được người chưa?”