Chương 1164

“Ba cô bé ấy đâu?”, anh hỏi.

“Tôi giao cho anh Dương rồi”, gã gầm lên.

Ngô Bình hỏi tiếp: “Anh Dương là ai?”

“Lưu Dương – đại ca khu này của bọn tôi. Tôi thường lấy hàng ở chỗ anh ấy”, gã vội đáp: “Anh làm ơn thả tay ra đi, đau chết tôi mất”.

“Rắc!”

Ngô Bình dứt khoát bẻ gãy cổ tay hắn. Một tiếng gào thét vang lên, gã suýt ngất đi, nửa quỳ xuống sàn, mồ hôi lạnh túa ra.

“Tên Lưu Dương ấy đang ở đâu?”, giọng Ngô Bình lạnh đi. Nếu Ngô Mi còn ở đây, có lẽ sẽ không gặp nguy hiểm. Nhưng nếu đang ở nơi khác, anh không dám chắc chắn cô bé có an toàn hay không.

“Ở quán bar Happy Time”, gã yếu ớt nói.

Lúc này, có ba cô gái lao ra. Thấy thanh niên quỳ sụp dưới đất, cô nào cũng tái mặt, không dám nói gì.

Ngô Bình liếc nhìn rồi hỏi: “Đến quán karaoke bắt người vì mấy cô gái này?”

Thanh niên vội gật đầu: “Phải. Họ làm việc dưới trướng của tôi, nghe bảo cãi nhau với người ta nên tôi đến đó ra mặt giúp họ”.

Ngô Bình nhẹ nhàng nói: “Bắt đầu từ bây giờ, tôi muốn anh đánh họ ba lần mỗi ngày, có thể đánh gãy xương nhưng không được đánh chết”.

Thanh niên ngẩn ra, đánh họ ư?

Ngô Bình vỗ mấy cái lên người đối phương, nói tiếp: “Tôi là Ngô Bình. Anh phải đến nhà tôi để điểm danh vào đúng mười giờ mỗi ngày. Nhân tiện, anh chuẩn bị sẵn một triệu đi. Người của tôi bị anh đánh, anh phải bồi thường viện phí”.

“Nếu đến trễ một phút, anh sẽ sống không bằng chết”, dứt lời, anh lại vỗ thêm phát nữa.

Thanh niên này lập tức hét lên thảm thiết, nghe như tiếng lợn bị giết vậy, thậm chí còn thê lương hơn.

Ngô Bình bồi thêm một cú đá. Cơn đau của thanh niên chưa biến mất, cả người kiệt sức, cứ thở hổn hển.

“Nếu không nghe lời, anh sẽ đau đớn hơn ban nãy gấp mười lần!”, dứt lời, Ngô Bình quay lưng đi đến quán bar Happy Time để tìm người.

Quán bar Happy Time là quán bar nổi tiếng nhất huyện. Ở đây loại người gì cũng có, đa số là giới trẻ. Đàn ông ở quán bar đến đây vì phụ nữ, phụ nữ ở quán bar cũng đến đây vì đàn ông.

Tất nhiên, vẫn còn một loại người nữa hay đến đây, đó là bọn chơi thuốc.

Quán bar không xa lắm, anh đi bộ vài phút là đến rồi.

Vừa đẩy cửa quán bar ra đã nghe tiếng nhạc xập xình, mùi hương kỳ lạ xộc đến khiến anh rất khó chịu.

Anh vừa bước vào, một người đàn ông để râu đã tiến đến hỏi: “Anh bạn, đi một mình à?”

Ngô Bình phớt lờ đối phương mà đi thẳng đến sân khấu. Có mấy cô nàng của quán bar đang nhảy trên sân khấu. Anh chẳng buồn nhìn đến, tắt phựt nguồn điện.

Đèn trong quán bar lập tức tắt hết. Chỉ trong nháy mắt, quán đã chìm trong im lặng. Ai đó kêu lên: “Ủa, sao mất điện rồi?”

 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play