Chương 115

Nhắc đến Vương Tường là Ngô Bình lại nhớ đến chuyện lần trước, anh hỏi Ngô Mi: “Tiểu Mi, mấy ngày nay Vương Tường có gây rắc rối cho em không?”

Ngô Mi lắc đầu: “Chắc là hiệu trưởng đã nói chuyện với bạn ấy, bạn ấy không gây chuyện với em nữa. Nhưng em thấy ánh mắt của bạn ấy không đúng lắm, hình như rất căm ghét em”.

Sau khi xe đi được hơn một tiếng, thầy Triệu nhận được một cuộc gọi. Sau khi nghe xong mấy câu, anh ta liền biến sắc, thốt lên: “Sao có thể thế được! Rõ ràng chúng tôi đã đăng ký rồi mà, ngay cả mã số thi các người cũng đã gửi cho chúng tôi rồi, sao giờ lại nói là chưa báo lên?”

Bên kia nói: “Việc này thì chúng tôi cũng không rõ, dù sao thì bây giờ chúng tôi phát hiện mọi người báo danh không thành công, e là không thể tham gia cuộc thi lần này.”

Thầy Triệu vô cùng sốt ruột, nói: “Thầy ơi, phiền thầy xem lại xem có phải là nhầm lẫn gì không”.

“Không thể nào, không thể nhầm được”. Bên kia nói vậy sau đó cúp máy.

Ngô Bình hỏi: “Thầy Triệu, có chuyện gì vậy?”

Thầy Triệu cười khổ: “Không biết có vấn đề gì mà bên ban tổ chức cuộc thi gọi điện tới, bảo là chúng ta vẫn chưa báo danh, thế nên không thể tham gia cuộc thi được”.

Ngô Bình nhíu mày: “Chưa báo danh? Không thể nào, tôi đã đăng ký trên trang web chính thức rồi mà, hiển thị đã báo danh thành công”.

“Tôi cũng thấy lạ, rõ ràng đã báo danh rồi mà”. Thầy Triệu thở dài liên tục, anh ta vô cùng coi trọng cuộc thi này, bởi vì nếu Ngô Mi đạt thành tích cao thì anh ta cũng nở mày nở mặt.

Cương Tử hỏi; “Cậu chủ, chúng ta có đi tiếp không?”

“Đi!”

Ngô Bình lạnh lùng nói: “Em gái tôi nhất định phải tham gia cuộc thi này!”

Anh gọi điện cho Lý Quảng Long nói rõ tình hình. Lý Quảng Long không gì không làm được, chỉ mười phút sau đã có câu trả lời.

“Cậu em à, đã điều tra rõ ràng. Một nhân viên trong ban tổ chức đã lén lút thay đổi thông tin báo danh, tôi đã bảo họ bổ sung rồi”.

Ngô Bình nói: “Cố ý sửa sao?”

“Tôi đã cho người điều tra nguyên nhân rồi, sẽ báo lại cho chú sau. Phải rồi, chú lên tỉnh thì nhớ đến tìm tôi nhé, tôi nhớ chú chết mất”.

Ngô Bình: “Được, tôi nhất định sẽ đến chỗ anh Long chơi”.

Cúp máy xong, ánh mắt thầy Triệu liền thay đổi. Ngô Bình rốt cuộc là ai mà chỉ gọi một cuộc điện thoại đã tra rõ ràng rồi!

Mười phút sau, điện thoại của thầy Triệu vang lên, bên kia nói rằng là do bên họ nhầm lẫn, Ngô Mi đã báo danh thành công, có thể tiếp tục tham gia cuộc thi, hơn nữa còn không ngừng xin lỗi.

Thầy Triệu càng chấn động hơn, cúp máy xong anh ta liền đứng ngồi không yên.

Ngô Mi rất tò mò: “Anh ơi, anh phải đi gặp bạn sao?”

Ngô Bình gật đầu: “Đó là một người tên Lý Quảng Long, anh ta là dân bản địa trên thành phố. Vừa hay anh có chuyện muốn nói với anh ta, đến lúc đó anh sẽ dẫn em đi”.

Ngô Mi: “Vâng ạ”.

Nghe thấy ba chữ Lý Quảng Long, người thầy Triệu liền run lên. Cậu của anh ta đang làm việc trên tỉnh đã nhiều lần nhắc đến Lý Quảng Long, Ngô Bình là bạn của người đó sao?

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play