Chương 1141
Chưa tới mười phút sau, một chiếc ô tô đi tới. Một tên mập từ trên ô tô bước xuống, anh ta trông có vẻ là một trong số những quản lý của sân sân bay.
Anh ta vội vã nói: “Anh Ngô, máy bay của anh đã chuẩn bị xong, mười lăm phút sau sẽ cất cánh. Giờ anh có thể lên máy bay rồi”.
Ngô Bình gật đầu, cùng Chu Thanh Nghiên lên chiếc xe ô tô ban nãy, đi về phía máy bay đang đỗ.
Đám người giám đốc Mã sững sờ, Ngô Bình thực sự không thèm đi máy bay của họ nữa?
Ở phía xa, họ nhìn thấy Ngô Bình và Chu Thanh Nghiên lên một chiếc máy bay chở khách cỡ lớn. Hơn nữa, chiếc máy bay này chẳng mấy chốc đã cất cánh, còn máy bay của họ thì bị delay thêm hơn nửa tiếng nữa mới bắt đầu chạy vào đường băng.
Bay thẳng đến thủ đô Conakry của Guinea mất mười ba mười bốn tiếng đồng hồ. Ngô Bình và Chu Thanh Nghiên tranh thủ thời gian luyện tập phương pháp hít thở trên máy bay. Trên chuyến bay, hai người còn được phục vụ bữa ăn nhẹ. Sau mười ba tiếng đồng hồ, máy bay của họ đã hạ cánh ở Conakry.
Mặc dù là thủ đô của Guinea, nhưng nơi này chẳng khác nào một thị trấn nhỏ. Cơ sở vật chất vô cùng tệ. Nhiều nơi vẫn còn đường đất, mỗi lần xe ô tô đi qua thì bụi bay mù mịt.
Bọn họ vừa xuống máy bay thì có ba chiếc ô tô việt dã đi tới. Từ trên xe, một người thanh niên da đen bước xuống.
“Anh Ngô, tôi là Đường Kiến, tôi được lệnh ở đây đón tiếp anh”.
Trước khi đến đây Ngô Bình đã nói chuyện với Đường Băng Vân. Thiên Sát có thế lực rất lớn ở Châu Phi, thậm chí còn hợp tác với cả phiến quân. Nghe tin anh đến đây, Đường Băng Vân lập tức hạ lệnh cho thuộc hạ của mình ở Guinea tiếp đón anh thật chu đáo.
Ngô Bình gật đầu đáp: “Vất vả cho anh rồi!”
Đường Kiến: “Anh Ngô, tôi đã đặt xong khách sạn rồi, đó là khách sạn tốt nhất Guinea này. Chúng ta qua đó thôi”.
Ngô Bình đáp: “Được!”
Khi đến khách sạn, Ngô Bình rất bất ngờ vì nơi đây vô cùng xa hoa tráng lệ. Chi phí thuê phòng cũng vô cùng đắt, tận bốn nghìn đô một đêm.
Sau khi cất hành lý, Ngô Bình gọi Đường Kiến ngồi xuống rồi hỏi: “Đường Kiến, chúng tôi qua đây để bàn việc mua một mỏ nhôm. Anh có cách nào để giúp tôi gặp được thủ lĩnh cuả đám quân phiệt ở đây không?”
Đường Kiến gương mặt lộ vẻ khó xử đáp: “Anh Ngô, trước mắt chúng tôi cũng chỉ được tiếp xúc với phó quan của tướng quân Wajih. Hiện không có cách nào để liên lạc trực tiếp với tướng quân. Hơn nữa, tướng quân nửa năm gần đây sức khỏe không tốt nên không gặp người lạ”.
Ngô Bình sáng mắt lên, hỏi: “Ông ấy không khỏe sao? Vậy anh giúp nói với vị phó quan đó rằng tôi là thần y của nước Viêm Long, có thể trị khỏi bệnh cho tướng quân”.
Đường Kiến sững người hỏi: “Anh Ngô biết chữa bệnh sao?”
Ngô Bình đáp: “Không sai, tôi có thể chữa được bệnh của ông ấy”.
Thấy Ngô Bình tự tin như vậy, Đường Kiến suy nghĩ một lát rồi đáp: “Anh Ngô, tôi sẽ lập tức liên lạc với họ. Có thông tin gì tôi sẽ thông báo ngay”.
Ngô Bình gật đầu: “Được!”
Đường Kiến lui xuống, Chu Thanh Nghiên lập tức hỏi: “Anh muốn thông qua vị tướng quân này để mua được mỏ nhôm sao?”
Ngô Bình gật đầu đáp: “Đúng vậy, Guinea mặc dù có tổng thống nhưng người thực sự cầm quyền lại là tướng quân Wajih này. Chỉ cần ông ta gật đầu thì chúng ta sẽ lấy được mỏ”.
Chu Thanh Nghiên: “Nhưng anh còn chưa biết bệnh tình của ông ta, nhỡ không chữa được thì sao?”