Chương 1134
Vân Tịch cười đáp: “Anh đi nói chuyện với bọn chúng đi”.
Ngô Bình trợn tròn mắt: “Không phải chứ, đại cao thủ không ra mặt bảo vệ anh sao?”
Vân Tịch: “Em mà lộ mặt thì sợ bọn chúng sợ vỡ mật”.
Ngô Bình đảo mắt, cô bạn gái nhặt này cũng biết chém gió thật đấy.
Ngô Bình đi ra ngoài thì đã thấy ở đằng trước xuất hiện mấy kẻ mặc quần áo như đi diễn kịch. Bọn chúng đang đi cùng một thanh niên. Thanh niên này mặc vest màu trắng, vẽ lông mày, tô má hồng và kẻ mắt. Cách ăn vận này như thể một diễn viên kịch hiện đại vậy.
“Kẻ mới tới sao không mau quỳ xuống?”, kẻ mặc đồ diễn kịch đóng vai Triệu Vân ngân giọng hát, nhìn Ngô Bình bằng ánh mắt hằn học.
Ngô Bình gãi gãi mũi. Anh biết đám người này đã bày huyễn trận xung quanh, có thể thi triển trận pháp này bất cứ lúc nào. Ngô Bình cũng không khách sáo mà hỏi luôn: “Anh là Phúc Vĩnh Lâm?”
Bị gọi thẳng tên, gã thanh niên không khỏi ngạc nhiên đáp: “Cậu biết tôi?”
Ngô Bình: “Giờ tôi cho anh hai lựa chọn. Thứ nhất, những truyện trước đây coi như kết thúc tại đây. Thứ hai, ở lại đây nộp mạng”.
Phúc Vĩnh Lâm cười lạnh: “Ranh con, một tu sĩ nhỏ nhoi ở cõi phàm mà lấy đâu ra lá gan này vậy?”
Hắn vừa dứt lời thì một luồng sáng màu vàng lao tới, phi thẳng vào tảng đá bên cạnh. Luồng sáng màu vàng ban nãy hoá ra là một tấm lệnh bài màu vàng, bên trên khắc hình Thần Long năm vuốt.
Nhìn thấy tấm lệnh bài này, Phúc Vĩnh Lâm sững sờ. Sau đó mặt hắn cứng ngắc lại, rồi lại chuyển sang biểu cảm sợ hãi. Càng ngày hắn càng có vẻ mất bình tĩnh, sau cùng toàn thân run rẩy, mặt trắng bệch, mồ hôi túa ra.
“Tiểu nhân không biết, tiểu nhân đáng chết…”, hắn quỳ trên mặt đất, không ngừng run rẩy.
Ngô Bình sững sờ, sao tự nhiên kẻ này lại quỳ xuống vậy?
Anh đi tới, rút chiếc lệnh bài ra. Chiếc lệnh bài đó vô cùng nặng tay, không biết được làm từ chất liệu gì.
Ngô Bình ho một tiếng rồi hỏi: “Phúc Vĩnh Lâm, anh sợ sao?”
“Tiểu nhân đáng chết”, Phúc Vĩnh Lâm vội vã nói: “Xin công tử tha mạng!”
Ngô Bình định nói gì đó nhưng một âm thanh đã vang lên trong đầu Phúc Vĩnh Lâm: “Đây là người của Vân Tôn, sau này cút xa một chút đừng gây rắc rối cho anh ấy!”
Phúc Vĩnh Lâm vội vã đáp: “Vâng vâng, tiểu nhân chắc chắn sẽ cút thật xa! Không dám làm phiền cậu chủ Ngô nữa!”, dứt lời hắn xách quần chạy mất dép. Đám người mặc đồ đóng kịch ban nãy cũng vội vã chuồn theo.
Phúc Vĩnh Lâm vừa đi khỏi thì lệnh bài trong tay Ngô Bình bay lên rồi vụt biến mất.
Anh bĩu bĩu môi lẩm bẩm: “Xả xui!”
Khi vào lại trong quán, Ngô Bình vội hỏi: “Vân Tịch, lệnh bài đó là em phóng ra sao?”
Vân Tịch cười đáp: “Là người của em. Họ đang ở gần đây. Thế nào, giải quyết tận gốc rồi chứ?”
Ngô Bình giơ ngón tay cái lên đáp: “Đỉnh của chóp! Phúc Vĩnh Lâm đó nhìn thấy lệnh bài là lập tức ngoan như cháu trai anh”.
Vân Tịch cười đáp: “Sau này hắn ta chắc chắn sẽ không dám xuất hiện nữa”.
Im lặng một lát, Vân Tịch nói: “Vốn dĩ em định ở lại với anh một thời gian nhưng viên Hóa Long đan này có ích với em nên đêm nay em phải rời đi ngay”.