Chương 1115
Anh thờ ơ nói: “Vạn Tam Hổ, anh có trốn nổi không?”
Vạn Tam Hổ vừa ngạc nhiên vừa tức giận, sau đó đạp chân ga định phóng đi. Tiếng động cơ vang lên, nhưng bánh xe lại xoay tròn tại chỗ, khói bay mù mịt, chiếc xe không hề nhúc nhích.
Thì ra Ngô Bình đã ấn một tay lên mui xe, nên dù chiếc xe gào rú thế nào cũng không thể xuất phát được.
Vạn Tam Hổ chỉ thấy da đầu mình tê dại, mồ hôi lạnh túa ra, hắn thò đầu ra ngoài cửa sổ rồi nói: “Cậu em, tha cho tôi lần này đi, tôi sẽ cho cậu tiền…”
Hắn vừa lên tiếng thì đã ngửi thấy một hương thơm, ngay sau đó đã bị Ngô Bình thôi miên, ngoan ngoãn dừng xe rồi theo Ngô Bình đến nhà họ Phương.
Thấy Vạn Tam Hổ đến, người nhà họ Phương đều sốt sắng. song, Vạn Tam Hổ lại đi thẳng tới chỗ Quách Thương rồi bắt đầu thú nhận mọi tội trạng.
Quách Thương nhanh chóng gọi cấp dưới đến ghi hình làm bằng chứng. Vạn Tam Hổ đã kể hết mọi tội lỗi mà nhà họ Vạn làm trong suốt nhiều năm qua ra.
Người nhà họ Phương ngơ ngác nhìn nhau, Vạn Tam Hổ bị làm sao vậy? Điên rồi ư?
Ngô Bình và Đường Tử Di ngồi ra một chỗ, cô ấy nói: “Hôm nay anh mời nhiều người đến thế, có khoa trương quá không?”
Ngô Bình tỉnh bơ nói: “Người nhà họ Vạn ở trấn này đông lắm, dù nhóm ác bá Vạn Tam Hổ có bị bắt thì khéo vẫn có kẻ lọt lưới, thậm chí ghim thù trong lòng rồi tìm cách trả thù. Để phòng hậu hoạ, anh buộc phải để mọi người ở đây biết thế lực và các mối quan hệ của Cương Tử, để họ biết khó mà lui”.
Cuối cùng thì đoàn đón dâu cũng về, bạn của Cương Tử bắt đầu các trò chòng ghẹo cô dâu chú rể, Cương Tử liên tục xin tha, khiến mọi người được tràng cười vỡ bụng.
12 giờ, lễ cưới bắt đầu, Ngô Bình làm chủ hôn, anh lên sân khấu phát biểu.
Sau khi chú rể đưa cô dâu vào phòng cưới thì tiệc cưới chính thức bắt đầu, mọi người đến đầu hầu hết đều vì nể mặt Ngô Bình nên đương nhiên họ rất nhiệt tình chúc rượu nhau.
La Duy Khang còn bận việc nên không thể ở lại lâu, uống vài chén xong là phải đi ngay.
Chương Cửu Hàn ngồi cùng bàn với các nhân vật trong giang hồ, Ngô Bình đến uống với bàn họ một tăng, hạ gục hết các cao thủ võ lâm ở đó.
Lý Quảng Long ngồi bàn bên cạnh cười nói: “Chú không chịu đến chỗ anh nên anh phải mò đến đây vậy”.
Ngô Bình: “Anh Long, sắp hết tháng rồi, sản lượng có thể đạt bao nhiêu?”
Lý Quảng Long cười đáp: “Tháng này mình có thể đạt sản lượng 12 triệu hộp, giá trị sản lượng là ba tỷ. Nhà máy mới đang được xây dựng rồi, sang năm thì sản lượng sẽ lên tới ít nhất là 20 triệu hộp”.
Ngô Bình rất hài lòng với kết quả này, 20 triệu hộp thì sẽ cho giá trị một năm lên tới hơn 70 tỷ. Theo thông kê của Lý Quảng Long, trừ vốn và thuế ra thì ít nhất họ vẫn kiếm được 30 tỷ.
Lý Quảng Long nói: “Thuốc mới mà chú bảo, mình làm luôn thôi chứ?”
Ngô Bình gật đầu: “Em có nhiều phương thuốc lắm, bao giờ về em sẽ điều chỉnh lại, nhiều phương thuốc thì tốt, nhưng không hợp để sản xuất nhiều”.
Lý Quảng Long: “Giờ anh đang dồn hết công sức cho công ty thuốc, chơ khi nào giá trị công ty lên đến trăm tỷ thì anh sẽ cho nó ra thị trường”.
Ngô Bình cười nói: “Mình có thiếu tiền đâu anh, sao phải cho ra thị trường làm gì?”
Lý Quảng Long nghiêm túc nói: “Doanh thu trăm tỷ thì lợi nhuận của mình khoảng 40 tỷ, giá cổ phiểu của ngành dược trên thị trường bây giờ là 32, công ty chúng ta có giá trị cả trăm tỷ là có thành tích tốt lắm đấy”.
Ngô Bình không quan tâm đến vấn đề danh tiếng này cho lắm, nhưng anh cũng không phản đối, dẫu sao Lý Quảng Long cũng có mưu cầu riêng của mình.