Chương 1109
Cương Tử từng đi lính nên mấy người bạn chiến đã tới từ hôm qua, họ sẽ đi đón dâu cùng cậu ta. Hơn 20 chiếc xe là quá nhiều, họ chỉ dùng tới 10 chiếc thôi là đủ.
Sau khi đoàn xe khởi hành, Ngô Bình và Đường Tử Di đến phòng cưới trên tầng hai. Căn phòng này rộng 90 mét vuông, sửa sang cũng khá đẹp. Hiện giờ không có ai ở đây nên hai người ngồi xuống vừa ăn vặt vừa trò chuyện.
Ngô Mi rất tinh ý nên không làm phiền hai người, cô bé chạy tới một phòng khác nghịch điện thoại.
Đã lâu Đường Tử Di và Ngô Bình không gặp nhau nên cùng có vẻ nhớ nhung, thấy xung quanh không có ai, Ngô Bình ôm Đường Tử Di vào lòng rồi cười hỏi: “Có nhớ anh không?”
Đường Tử Di đánh anh một cái rồi nũng nịu: “Ai thèm nhớ”.
Ngô Bình hít hà hương thơm trên người cô ấy rồi nói: “Tử Di, họ đi đón dâu phải mấy tiếng cơ, hay bọn mình lên thử giường cưới trước đi?”
Đường Tử Di vừa tức vừa ngại ngùng rồi lại đánh Ngô Bình một cái: “Còn lâu! Nhỡ bị ai nhìn thấy thì xấu hổ chết mất”.
Ngô Bình cười khà khà, sau đó lấy một hạt đậu ra đưa cho Đường Tử Di ăn. Ăn xong, Đường Tử Di thấy rất ngon, cô ấy tò mò hỏi: “Gì thế anh?”
Ngô Bình: “Đồ bổ dưỡng, ăn rồi có thể kéo dài tuổi thọ”, nói rồi, anh lại cho cô ấy thêm một hạt nữa.
Đường Tử Di ăn một lúc ba hạt, ngay sau đó đã thấy người mình thoải mái, cô ấy không được nghỉ ngơi mấy nên hơi mệt, sau đó đã gục đầu vào vai Ngô Bình.
Ngô Bình ôm Đường Tử Di rồi lặng lẽ vận chuyển chân khí màu tím vào người cô ấy. Chân khí vận chuyển được một vòng thì Đường Tử Di thoải mái kêu lên một tiếng như con mèo nhỏ.
Loáng cái, cô ấy đã ngủ say, mệt mỏi suốt bao ngày qua đều tan biến.
Ngô Bình ngồi im tiếp tục điều hoà kinh mạch cho cô ấy.
Khoảng một tiếng sau, Đường Tử Di mở mắt ra, cô ấy chớp mắt nói: “Em thấy dễ chịu lắm…”
Sau đó, cô ấy rúc vào lòng Ngô Bình rồi hít sâu mấy hơi: “Mùi trên người anh ngày càng thơm”.
Ngô Bình vỗ nhẹ lên người cô ấy rồi nói: “Khách khứa đến đông rồi, bên ngoài ồn ào lắm, chúng ta ra xem nhé?”
Đường Tử Di gật đầu: “Được”.
Hai người đi xuống dưới thì thấy họ hàng của nhà họ Phương đã đến đông đủ, xem ra cảnh cáo của nhà họ Vạn không có tác dụng rồi.
Ngô Mi vẫn đang nghịch điện thoại ở trên tầng, Ngô Bình không gọi cô bé mà lái một chiếc xe việt dã, chở Đường Tử Di đi lên trấn. Cương Tử bảo phong cảnh ở đó rất đẹp.
Trấn này tên là Vạn Trang, phía Đông có một ngọn núi rất đẹp, trên núi có nhiều cây đào nên mọi người đặt luôn cho nó là núi Hoa Đào.
Ngô Bình lái xe đến chân núi rồi cả hai leo lên trên.
Đi đến sườn núi, Ngô Bình dừng bước, anh phát hiện hoa ở đây đều rất cổ.
Hoa đào thường phải sống được hơn 30 năm, thậm chí là 40 năm, nhưng hoa ở đây khéo phải trên trăm năm rồi.
“Sao thế anh?”, Đường Tử Di thấy thế thì hoi.
Ngô Bình: “Hình như trên đây có đào tiên”.
Đường Tử Di liếc anh: “Nếu đúng là thế thì bị lấy đi lâu rồi”.
Ngô Bình cười nói: “Tử Di, vậy là em chưa hiểu rồi, linh dược cũng biết lừa người đấy”, nói rồi, anh kéo tay cô ấy bước sâu vào bên trong.