Chương 1092

Bây giờ trụ sở chính đã có Lục Thánh Dương trông chừng, Ngô Bình và Đường Băng Vân rốt cuộc cũng có thời gian cho riêng mình.

“Cảng Thành là thiên đường mua sắm, anh đi mua đồ với em đi”, Đường Băng Vân bỗng lên tiếng, giọng hung dữ, không cho phép anh từ chối.

Ngô Bình nhún vai: “Được thôi, cô cả muốn mua gì nào?”

Đường Băng Vân có thể nói là cô nàng không giỏi ăn mặc nhất Đường Môn. Cô ấy nghiến răng đáp: “Gì cũng mua”.

Ngô Bình cười khổ: “Gì cũng mua thì phạm vi hơi rộng đấy. Thế này đi, chúng ta sẽ đi dạo, thấy thứ gì phù hợp thì anh sẽ chọn giúp em, được chứ?”

Đường Băng Vân gật đầu: “Ừ, nghe anh vậy”.

Cả hai lái xe đến khu phồn hoa nhất Cảng Thành. Nơi đây tấp nập người qua lại và sầm uất vô cùng.

Hai người xuống xe ở đầu phố, ở ngay phía trước là nơi bán xa xỉ phẩm lớn nhất Cảng Thành – Venus Plaza.

Đứng ở cửa ra vào, Ngô Bình cười nói: “Hôm nay em mua sắm còn anh quẹt thẻ”.

Mắt Đường Băng Vân sáng rỡ: “Anh nói đấy nhé. Thế em không khách sáo đâu!”

Họ bước vào trung tâm, tầng một bán quần áo, giày, mũ. Cả hai đi dạo, thấy thứ gì hợp là mua.

Chẳng bao lâu sau, anh đã xách đầy túi lớn túi nhỏ. Hồi sau, anh xách không xuể nữa, bèn gọi hẳn mấy người phục vụ đến giúp, bảo họ xách túi đi ngay phía sau.

Có bốn người xách túi chuyên dụng đi sau họ, cảnh tượng này lập tức gây chú ý, ai cũng xôn xao bàn luận.

“Nhìn kìa, mấy người nội địa chưa từng thấy mấy món này nên mua một lần cả đống”, một anh chàng Cảng Thành nói với bạn gái.

“Nội địa có thứ gì đâu chứ? Bọn họ sợ về rồi không mua được nữa đấy”, cô bạn gái cũng phụ hoạ.

Họ bàn tán bất lịch sự như vậy nhưng Ngô Bình chẳng hề bận tâm. Bởi anh cảm nhận được sự ngưỡng mộ đằng sau vẻ mặt khinh thường của hai người bản địa. Suy cho cùng thì người có thể bỏ ra vài triệu mua đồ như họ giàu có hơn hai người đó rất nhiều.

Sau khi dạo xong một tầng, họ định lên tầng hai xem hàng thì đột nhiên nhận được cuộc gọi của Diệp Huyền.

“Tiền bối đang ở Cảng Thành sao?”

Ngô Bình hơi bất ngờ: “Đúng vậy, sao anh biết?”

Diệp Huyền cười hì hì: “Tôi đi Đường môn tìm tiền bối, cấp dưới của tiền bối nói với tôi”.

Ngô Bình nói: “Có chuyện gì sao?”

Diệp Huyền nói: “Tiền bối, lần trước Tả Vân Tinh cầm tiền đi chuộc tên nhãi Tả Lang về, tiền bối không quan tâm đến ông ta nên tôi đi gặp. Mười tỷ đã được chuyển vào tài khoản rồi, tôi chuyển khoản cho tiền bối nhé?”

Ngô Bình cười lạnh: “Tả Vân Tinh giờ lại biết điều đấy nhỉ. Được, anh chuyển cho tôi đi”.

Diệp Huyền: “Được. Ngoài ra thì có tiền bối tha cho Tả Lang không?”

Lần trước Ngô Bình bí mật giở trò trên người Tả Lang, tuy sau này được giải trừ một phần nhưng giờ Tả Lang vẫn rất đau đớn, sắp chịu đựng không nổi nữa.

Ngô Bình biết Diệp Huyền và Tả Lang cũng là chỗ quen biết, liền nói: “Được, anh bảo hắn ta đến Cảng Thành gặp tôi, tôi sẽ giải thích cho hắn ta”.

Diệp Huyền: “Được, tiền bối. Anh ở đâu, tôi và Tả Lang sẽ đến gặp anh”.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play