Chương 1015
Diệp Thần giận dữ hỏi: “Đang ở nhà tôi?”
Người mặc kình trang đen nhẹ nhàng đáp: “Đừng sợ. Sư phụ tôi sẽ không làm tổn hại đến Diệp Vũ Hân, còn mời một bác sĩ nổi tiếng đến chữa trị cho cô bé”.
“Chúng tôi không cần”, Diệp Thần lạnh lùng nói, nhìn đối phương với vẻ căm hận.
Người mặc kình trang đen cau mày: “Diệp Thần, đừng không biết điều như thế! Sư phụ tôi xem trọng cậu là phúc của cậu. Đó là cơ hội mà người khác cầu mong còn chẳng được. Hiểu chưa?”
“Cút!”, Diệp Thần lạnh lùng nói, mắt loé sáng như thú dữ.
Người mặc kình trang đen nổi giận: “Tôi đã nể mặt cậu rồi mà còn xấc xược!”. Nói đoạn, người nọ sải mấy bước rồi vồ về phía Diệp Thần.
Thực lực của người này rất mạnh, dưới cái chộp tay của ông ta là vô vàn những sự biến hoá, dù Diệp Thần có giỏi đến mấy cũng không thể né được.
Đúng lúc này, có một cái tay thò ra rồi đập nhẹ lên phía trước, người kia tránh nhanh đi như diện, sau đó ngạc nhiên nhìn chằm chằm Ngô Bình rồi hỏi: “Cậu là ai?”
Ngô Bình: “Diệp Thần là người của tôi”.
Người đó cười lạnh nói: “Người của cậu? Cậu có biết Diệp Thần đã được sư phụ tôi chọn rồi chưa?”
Ngô Bình bình thản đáp: “Sư phụ ông là Tiểu Võ Hoàng Trịnh Luân chứ gì?”
Người kia ngẩn ra: “Cậu biết rồi ư?”
Ngô Bình: “Ông ta đang ở tầng trên hả?”
Người đàn ông: “Đúng vậy”.
Ngô Bình nói: “Tốt, để tôi lên gặp ông ta”.
Người đàn ông cười lạnh: “Gặp sư phụ tôi? Cậu chưa đủ tư cách đâu”.
Uỳnh!
Ông ta vừa nói dứt câu thì Ngô Bình đã tung một quyền ra, cùng là cao thủ cảnh giới Tiên Thiên, nhưng thực lực của Ngô Bình lại mạnh hơn ông ta nhiều. Người này chỉ thấy mắt mình hoa lên, người thì bị đánh bay, không hề có lấy một cơ hội phản kháng.
Sau khi ngã xuống đất, ông ta hộc máu rồi mất hết lực chiến đấu.
Ngô Bình mặc kệ ông ta rồi đi lên tầng trên cùng Diệp Thần.
Nhà Diệp Thần ở tầng sáu, khi hai người lên đến nơi thì thấy cửa mở toang, có một người đàn ông đang ngồi trong phòng khách, đó chính là Tiểu Võ Hoàng Trịnh Luân.
Có một cô bé chừng 10 tuổi đang ngồi cạnh ông ta, cô bé rất xinh, nhưng có vẻ yếu ớt, người thì gầy gò. Cạnh đó nữa đang có một người đàn ông trung niên bắt mạch cho cô bé. Người này để ba chòm râu, dáng người không cao, đầu nhọn, mặt tròn, mắt híp. Ngô Bình quan sát cách ông ta bắt mạch thì biết ngay là người cùng nghề.
Trịnh Luân nhìn ra cửa, khi thấy Ngô Bình đứng sau lưng Diệp Thần thì ông ta không khỏi cau mày rồi hô to: “Ngô Bình?”
Ngô Bình đi vào phòng khách rồi đóng cửa lại, cười nói: “Chú Trịnh, chúng ta lại gặp nhau rồi”.
Trịnh Luân nhìn Ngô Bình rồi lại nhìn sang Diệp Thần, sau đó nhăn mặt hỏi: “Sao cậu lại đến đây?”
Ngô Bình cười đáp: “Diệp Thần mời tôi tới để chữa bệnh cho em gái cậu ấy”.