Chương 1010
Người La Sát căm phẫn nhìn Tiền Lương rồi bảo: “Được! Tôi cược ván cuối cùng với anh!”
Dứt lời, người này lấy một tấm chi phiếu ra rồi đặt vào ô “tài”. Lúc này vẫn chưa lắc xúc xắc mà người La Sát đã đặt cược, chuyện này khiến ai nấy đều bất ngờ.
Tiền Lương cầm chi phiếu lên. Thấy tấm chi phiếu ghi năm tỷ, anh ta thầm kinh ngạc, đoạn nheo mắt nói: “Anh bạn muốn cược năm tỷ?”
Người La Sát lạnh lùng nói: “Đúng thế! Ván này, tôi phó mặc vào vận số! Các người dám cược không?”
Tiền Lương cười ha ha: “Chúng tôi mở sòng thì không sợ cược! Được thôi!”
Ngô Bình nhìn chằm chằm người La Sát, muốn xem thử đối phương bày trò gì.
Khi xúc xắc được lắc, người La Sát rất thoải mái, như thể chẳng hề bận tâm vậy. Đến lúc cốc xúc xắc được đặt xuống, trông hắn vẫn không có gì bất thường.
Lòng Ngô Bình thoáng động. Anh bắt đầu phóng tầm mắt về phía người khác. Vừa nhìn, anh đã phát hiện một người Đông Nam Á lẫn trong đám đông, vóc dáng gầy gò, miệng lẩm bẩm gì đó.
Rồi đột nhiên, người nọ phất tay áo, một luồng sáng màu xám bay ra từ ống tay áo. Ánh sáng xám này có hình dạng một cậu bé, lúc sáng lúc mờ. Ánh sáng xám này bay đến bàn cược, vươn tay chộp lấy cốc xúc xắc.
Xúc xắc trong cốc lập tức có xáo trộn. Bảy điểm xỉu ban đầu thoắt cái đã biến thành mười lăm điểm tài!
Mắt Ngô Bình sáng lên. Không ngờ hắn ta điều khiển tiểu quỷ làm việc cho mình! Anh không vạch trần mà âm thầm dùng nhãn lực biến điểm số trở về bảy điểm xỉu như cũ.
Người La Sát nhìn sang người Đông Nam Á, thấy người nọ gật đầu mới cười nói: “Mở điểm đi!”
Khi cốc xúc xắc được mở ra, nụ cười của người La Sát lập tức vụt tắt, là bảy điểm xỉu! Người La Sát lẩm bẩm: “Không thể nào!”
Tiền Lương cười ha ha: “Chúng tôi xin phép nhận năm tỷ nhé! Anh còn muốn cược không?”
Người La Sát tối sầm mặt. Hắn chỉ làm việc cho người khác, năm tỷ này không phải của hắn. Bây giờ chuyện không thành, tiền cũng thua hết, hắn biết ăn nói thế nào đây?
Trong đám đông, người Đông Nam Á kia cũng rất bất ngờ, có linh cảm không ổn nên bèn xoay người đi thẳng.
Ra khỏi đại sảnh, hắn ta đang đi đến thang máy thì đột nhiên nghe được một giọng nói lạnh lùng từ phía sau.
“Muốn chạy à?”
Người Đông Nam Á run rẩy, lập tức dừng bước rồi quay phắt lại.
Không biết từ bao giờ, Ngô Bình và Đường Băng Vân đã đứng ngay đằng sau hắn ta. Người Đông Nam Á giật mình, nói bằng giọng Viêm Long lơ lớ: “Các người muốn làm gì?”
Ngô Bình cười khẩy: “Từ lâu, tôi đã nghe nói Đông Nam Á có tu sĩ tà đạo điều khiển tiểu quỷ để kiếm tiền ở sòng bài. Nhưng tôi không ngờ có kẻ dám dùng tiểu quỷ ở Đường Lâu! Lá gan cũng lớn lắm!”
Bị anh vạch trần, người Đông Nam Á biết chuyện này không giấu được nữa. Hắn ta nhìn Ngô Bình chằm chằm: “Anh bạn à, tôi chỉ được người khác phó thác thôi”.
Ngô Bình cười khẩy: “Tôi không nghe anh nói nhảm. Bây giờ anh có hai con đường. Một là để lại tiểu quỷ, tự chặt một cánh tay, anh sẽ có thể sống sót rời đi. Hai là chết!”
Tu vi của người Đông Nam Á này không cao. Hắn ta biết mình không thoát được, phản kháng đồng nghĩa với cái chết. Sắc mặt hắn ta thay đổi liên tục, cuối cùng mới nghiến răng nói: “Tôi nhận thua!”. Dứt lời, hắn ta đưa một tấm thẻ tạc bằng đầu lâu cho Ngô Bình.