Tâm can của Tống Trạch bấy giờ một lời khó mà diễn tả hết. Vừa trách bản thân kiếp này quá vô tư, lại trách bản thân kiếp trước không ở bên cạnh Tạ Vũ ở khoảng thời gian anh trưởng thành nên hiện tại chẳng thể hiểu rõ được anh.
Hôm nay cậu biết rõ chuyện này sẽ diễn ra, hay nói đúng hơn là kể từ lúc vừa mới trở về, hệ thống cũng đã dùng cốt truyện để nói cho cậu biết. Hôm nay là ngày Tạ Vũ quay về nhà chính của Tạ gia để gặp riêng Tạ lão gia, đáng lí ra thì lần gặp này sẽ diễn ra vào ngày tết năm sau, chính xác là hơn nửa tháng nữa.
Tạ lão gia ban đầu đã có chủ đích, chỉ đợi đến đúng ngày là sẽ thực hiện. Nhưng có lẽ là vì xảy ra một số hiệu ứng cánh bướm nên việc này cũng được đẩy lên trước.
Ông ta gặp Tạ Vũ sau bao nhiêu năm không vì việc gì hết, chỉ đơn giản là để nói một câu “Bố mẹ con năm đó thật ra là do một tay Tạ Hiến bày mưu hại chết.”
Đúng thế, chỉ một câu như vậy. Đã khiến cho Tống Trạch của kiếp trước sau khi biết được năm đó lão từng nói như vậy liền phát cáu mà chạy thẳng đến Tạ gia, tuyên bố rút tên Tạ Vũ ra khỏi gia phả.
Hỏi cậu vì sao phải làm quá như vậy ư? Vì Tạ lão gia hơn mấy năm trời không gặp đứa cháu nội này, nhưng khi gặp lại câu đầu tiên lão nói lại chính là câu đấy. Tống Trạch luôn tự hỏi tại sao lão không chọn ngày nào khác? Không sớm không muộn lại trùng ngay ngày hôm đó, ngày tưởng nhớ hai người tạo ra sự ấm áp và bao bọc một Tạ Vũ nhỏ bé đã biến mất.
Chưa kể Tạ Vũ lúc đó cũng chẳng phải trưởng thành gì, nghe xong thì đương nhiên tức nước vỡ bờ, chạy đi tìm Tạ Hiến nói cho ra lẽ. Mà thằng cha Tạ Hiến thì khỏi phải bàn, gã ta nào giờ có xem Tạ Vũ là cháu chắt gì. Sau khi nói chuyện với anh xong liền cho người ra tay, mục đích là muốn lấy luôn cái mạng mà năm đó để sót lại, phòng hờ anh sau này đủ lông đủ cánh rồi mổ lại gã.
Sự việc này Tạ Vũ thoát chết, song vẫn phải nằm liệt giường hơn một năm. Trong một năm này cũng là lúc hình thành nên một Tạ Vũ biết suy nghĩ, bắt đầu ấp ủ những bước đi đầu tiên trong việc trả thù.
Tống Trạch ban đầu khi vừa trở về, không biết chuyện gì nên liền sốt sắng với tình tiết này. Nhưng Tống Trạch sau khi bị tông xe, có lại một chút ký ức thì khác. Cậu biết Tạ Vũ sẽ không làm gì quá dại dột vì hiện tại đang có cậu ở đây và cũng cho rằng đây là điều cần thiết với anh, nên đã không ngăn cản, chỉ tìm cách khiến nó ít rủi ro nhất có thể. Cậu không thể bảo bọc anh từ bây giờ được, cậu muốn anh phải rút ra được một bài học nhỏ cho sau này, với cả một phần cũng muốn anh phải biết được, ai là người đã cướp đi người thân của anh và sự thật đằng sau những con người họ Tạ.
Chỉ là... Tống Trạch thở dài trong lòng, nhớ lại vừa nãy Tạ Vũ đã làm gì trong căn nhà ấy. Cảm ơn trời là có Trịnh Quang giữa đường bắt gặp anh đang đi đến nhà Tạ Hiến nên nhanh tay cản lại, đem người về nhà. Tống Trạch hối hận không thôi, cậu thật sự cẳng hiểu biết gì về Tạ Vũ trước mặt.
"Tôi..."
Tạ Vũ đang cúi đầu, ngồi đối diện bấy giờ cũng chịu lên tiếng như còn tồn tại, làm cho Tống Trạch nhanh chóng thoát khỏi chuỗi suy nghĩ rối bời. Cậu nhận ra vừa nãy mình vì nóng nảy mà nói một câu không hay, bèn ngắt lời anh:
"Em hiểu... Em hiểu bấy giờ anh đang cảm thấy như nào." Tống Trạch hít vào một hơi, nói tiếp: "Chỉ là, anh không nên thật sự mất lý trí như thế. Đập nát tất cả mọi thứ cũng không thể giải quyết được việc gì cả."
Đầu của Tạ Vũ lại cúi thấp xuống, các ngón tay của anh bấu chặt vào nhau, tựa như đang tự trách bản thân đã làm mọi người xung quanh lo lắng: "Tôi biết rồi."
Tống Trạch dựa người vào ghế, cậu đưa tay sờ sờ hai bên túi quần, nhưng sờ vài cái vẫn không tìm được thứ mình cần. Cậu khẽ nhíu mày, nổ óc nhớ lại, vừa nãy hình như trong lúc tính tiền ở quầy tiếp tân không hiểu vì sao đã đưa điện thoại cho Trịnh Quang giữ. Không lẽ là do cậu vô thức sợ bị làm phiền?
Vừa nhớ vừa nghĩ vậy, Tống Trạch đứng dậy khỏi sô pha. Đi đến cầm lên cái áo khoác vừa ném xuống sàn, định treo nó lên, rồi đi qua chỗ Trịnh Quang để lấy điện thoại về: "Em đi đây một lát."
Tạ Vũ nghe thấy câu đó thì giật bắn người, anh vội vã chạy qua nắm lấy cánh tay của Tống Trạch.
Tống Trạch cũng bị giật mình, làm rơi cả áo khoác trong tay: "Sao thế?"
Tạ Vũ không trả lời, chỉ nhìn vào hai mắt Tống Trạch, thế nên cậu đành tiếp tục lên tiếng: "Tạ Vũ?"
Rất lâu, rất lâu sau, Tống Trạch mới nghe thấy một tiếng ực nho nhỏ, tiếp đến là âm thanh trầm thấp như vang vảng bên tai: "Tống Trạch."
"Vâng?"
"Em đừng đi."
Tống Trạch vừa định buồn cười thì lại nghe thấy anh nói tiếp.
"Ở lại với anh có được không?"
"..."
"Chỉ đêm nay thôi."
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT