Tuy nói là chơi những trò cậu thích, nhưng Tống Trạch lúc này đã rút kinh nghiệm, không dẫn Tạ Vũ đi chơi những trò chơi cảm giác mạnh nữa.
Cậu kéo anh vào một rạp chiếu phim 4D gần đó.
Trùng hợp thay, rạp chiếu phim hiện tại lại đang thu hút khá nhiều khách du lịch. Có lẽ là vì sau khi trải qua những trò chơi cảm giác mạnh, họ thường chọn một nơi có không gian mát mẻ như rạp chiếu phim để thư giãn.
Chỉ còn lại mỗi hàng ghế cuối cùng trong góc, hai hàng lông mày của Tống Trạch nhíu lại suy tư. Nãy giờ đi xung quanh khá mệt, nên cậu thật sự muốn nghỉ ngơi một lát. Nhưng khi nghĩ tới hàng ghế cuối cùng trong góc kia thì lại có cảm giác quá ám muội đi.
Chị nhân viên bán vé, khóe miệng gần như đã cong đến mang tai, cô cười tủm tỉm nói: "Bộ này hay lắm. Mà ngày hôm nay chỉ còn mỗi xuất chiếu cuối cùng này thôi, cậu đẹp trai đừng bỏ lỡ nhé."
Tống Trạch bối rối cười: "À, vậy chị lấy em hai vé cuối này đi"
Chị cười toe toét đưa vé cho cậu: "Chúc cậu có một trải nghiệm tốt"
Đợi hai người đi xa, chị nhân viên bán bỏng ngô và nước bên cạnh lúc này mới đi lại gần chị bán vé mà khó hiểu: "Tôi nhớ đây đâu phải xuất cuối cùng?"
Chị nhân viên bán vé cong mắt nhìn lại rồi ôm mặt phấn khích: "Cô ngốc quá. Họ là một đôi, chắc chắn là một đôi đó!!"
"Làm sao mà cô biết?"
"Cô không thấy ánh mắt của cái cậu cao cao đứng đằng sau sao? Đích thị là đôi mắt của một kẻ si tình."
Chị nhân viên bán bỏng ngô nhướng mày tỏ vẻ không tin, nói: "Có khi là do cô đọc truyện nhiều quá thôi."
Nhưng chị nhân viên bán vé lại không hề nghe lọt từ nào, chị vẫn giữ nét mặt vui sướng mà thao thao bất tuyệt: "Ôi!! Muốn gặp một cặp khó như lên trời, vậy mà hôm nay tôi lại gặp được hẳn hai cặp. Cảm ơn ba mẹ đã sinh ra con, để con có thể chứng kiến được những thứ đẹp đẽ này."
Bất lực không còn gì để nói, chị nhân viên bán bỏng ngô đành lắc đầu ngao ngán mà quay lại chỗ làm của mình.
Tống Trạch và Tạ Vũ ngồi trong góc của hàng ghế sau, gói bỏng ngô nhỏ ngăn cách hai tay. Khoảng thời gian cả hai ở cùng nhau đa số đều là im lặng, nhưng Tống Trạch lại không cảm thấy mất tự nhiên gì nhiều, thay vào đó cậu lại khá thoải mái với bầu không khí này.
Phim vẫn chưa chiếu, Tống Trạch cho một miếng bỏng ngô vào miệng: "Hai người kia không biết đi đâu rồi nữa?"
"Chắc cũng ở gần đây" Để ý thấy giọng điệu của cậu hơi lạ, anh hỏi tiếp: "Sao thế?"
"Có chút đói bụng, xem xong bộ phim rồi gọi cho họ kiếm chỗ đi ăn thôi"
Tạ Vũ gật đầu đáp: "Ừm"
Lúc này màn hình dần dần phát sáng, Tống Trạch đeo kính 4D lên rồi từ từ dựa người vào ghế.
Vài phút sau cảm thấy bộ phim này bắt đầu lạ, cậu nhai bỏng ngô, nói: "Vừa nãy trên bảng, người ta ghi bộ phim này nói về gì thế?"
Tạ Vũ nhíu mày cố nhớ lại: "Thám hiểm rừng rậm..." Nói tới đây anh chợt nhớ tới gì đó mà đưa tay ôm đầu cậu.
Chưa hiểu chuyện gì đầu Tống Trạch đã tựa vào bên ngực Tạ Vũ, cậu không thể nhìn thấy gì vì mắt đang bị bàn tay to lớn của anh che lại. Nhưng vẫn có thể nghe thấy tiếng hét hơi vang của những cô gái xung quanh.
Một âm thanh rầm lớn từ hướng màn ảnh phát ra. Những vòi xịt nước tạo hiệu ứng bắt đầu thực hiện nghĩa vụ, ghế ngồi cũng bắt đầu rung lắc như bị va chạm.
Tuy không hiểu chuyện gì đã xảy ra trong màn ảnh, nhưng Tống Trạch vẫn cảm thấy sợ bởi cái âm thanh rầm rít lớn kia.
Bỗng lúc này đột nhiên cảm nhận được một mùi kẹo bạc hà thoang thảng nhảy nhót trên chóp mũi, mang tai của cậu không hiểu sao lại cảm thấy nóng ran.
Phân cảnh nọ đã qua, Tống Trạch ngồi thẳng dậy, cho một miếng bỏng ngô vào miệng, chớp chớp mắt ngần ngừ nhìn anh.
Tạ Vũ quay sang, mỉm cười rồi tiếp tục nói nốt câu mà khi nãy anh vẫn chưa nói hết: "Của rắn khổng lồ"
"..." Bỏng ngô nghẹn lại trong cổ họng. Tống Trạch ho khan
Bấy giờ lại tới lượt Tạ Vũ đưa tay vỗ về lưng cậu. Cứ ngồi như thế, đầu gối chạm nhau, tay ấp lên tay, tay thì vỗ vỗ.
Tống Trạch ở đời sợ nhất là rắn, vì lúc nhỏ cậu đã có một lần bị rắn cắn, từ đó trở đi cậu lại xuất hiện một nỗi ám ảnh với rắn, mỗi khi nhìn thấy chúng là sẽ nổi cả da gà. Ấy vậy mà, Tống Trạch ở đây cũng như vậy, chợt nhớ lại cái thứ mang tên độ phù hợp trăm phần trăm kia. Cậu lúc này liền tặc lưỡi, bình tĩnh dựa lưng.
Thời lượng chiếu phim 4D thường rất ít, vậy nên bộ phim lần này hai người xem chỉ mất vỏn vẹn 15 phút.
Tống Trạch vươn người thả lỏng các khớp cơ rồi đứng lên, vừa định lấy điện thoại từ trong túi ra để gọi cho Trịnh Quang thì nháy mắt đột nhiên nhìn thấy hai bóng hình quen thuộc cách đó ba hàng ghế.
Cậu nhướng mày, thử gọi với giọng điệu vừa đủ hai người phía trước có thể nghe thấy: "Quang Quang?"
Như có tật giật mình, bàn tay đang nắm lấy tay Triệu Bân nhanh như cắt được rút ra. Trịnh Quang hoảng hốt mà quay người lại, trong nháy mắt khi nhìn thấy hai người, cậu ta liền thở phào nhẹ nhõm.
Có chút để ý tới biểu hiện hơi lạ của cậu ta, nhưng Tống Trạch chỉ đơn giản là suy nghĩ ở trong lòng.
Cậu cùng ba người đi ra khỏi rạp chiếu phim, sau đó là dùng điện thoại lựa chọn quán ăn.
Hết chương.