Sau bữa trưa, cuộc nói chuyện trong thư phòng diễn ra khá lâu mới kết thúc.

Cố Cảnh Sâm rời khỏi phòng trước, còn Đinh Thiển bị Phương Chí Hải giữ lại.

“Bố,” Đinh Thiển nhìn theo Cố Cảnh Sâm đi ra khỏi thư phòng, sau đó mới quay lại nhìn ông, “Con không thích bố ép buộc anh ấy như vậy.”

Phương Chí Hải thở dài: “Cậu ấy là đàn ông, Tiểu Thiển—– Nếu cậu ấy muốn cưới con gái của bố thì cậu ấy cần phải có trách nhiệm của một người đàn ông.”

Đinh Thiển cụp mắt xuống: “Hoàn cảnh gia đình của anh ấy hơi đặc biệt, bây giờ bố đang lật những vết sẹo của anh ấy lên đấy ạ.”

“Nếu như ngay cả chút chuyện này mà cậu ấy cũng không chịu được, vậy thì càng không có tư cách ở bên con gái bố.” Phương Chí Hải nói với vẻ nghiêm nghị.

Đinh Thiển nói: “Nhưng anh ấy không muốn ở bên cạnh con gái bố, anh ấy chỉ muốn ở bên cạnh con thôi.”

Phương Chí Hải sững sờ.

Một lúc sau, ông nhẹ giọng nói: “Tiểu Thiển, con không thể tách rời hai thân phận này được – Vậy nếu cậu ấy muốn ở bên con thì cậu ấy phải lựa chọn.”

“Vì con mà từ bỏ sự nghiệp của mình ư?”

Giọng Đinh Thiển đột ngột cao lên, ánh mắt ngân ngấn nước, “Bố, bố có nghĩ mình làm thế này là ích kỷ quá không?”

“Bố không suy nghĩ cho bản thân mình nên bố không hề cảm thấy hành động của mình là ích kỷ phải không.”

Sau khi Phương Chí Hải nghe những lời của Đinh Thiển thì vẻ mặt sa sầm lại, “Tiểu Thiển, những lời nói và việc làm hôm nay của con đã khiến bố cảm thấy rất thất vọng, về chuyện tôn trọng bố con cũng không tốt được như cậu ấy.”

“Đó là bởi vì anh ấy đã làm rất tốt rồi.. Con không thể để mọi người sử dụng mối quan hệ của bọn con để uy hiếp và khiến anh ấy uất ức được.”

Đinh Thiển đứng dậy, cụp đôi mắt thấp hèn đối diện với tầm mắt bố Phương.

“Mặc dù bố không đồng ý nhưng con xin lỗi … Con vẫn muốn ở bên anh ấy. Đây là cuộc sống và sự lựa chọn của chính con, mọi người không ai có quyền ngăn cản hay can thiệp cả.”

Cô nói xong thì quay người muốn đi ra ngoài.

Phương Chí Hải ở đằng sau thở dài một hơi.

“… Ai nói bố không đồng ý?”

“…”

Đinh Thiển lập tức dừng lại.

Hàng mi dày chớp vài cái, cô đứng im như không dám tin vào những gì mình vừa nghe thấy.

Vài giây sau, Đinh Thiển mới ý thức được, sau đó đột nhiên xoay người lại.

Nụ cười chợt đọng trên đôi môi và mắt cô—–

“Bố, bố đồng ý cho bọn con ở bên nhau ư?!”

“Nếu không đồng ý, bố thấy con chắc cũng không nhận người bố này luôn nữa.”

Phương Chí Hải bất lực nhìn Đinh Thiển.

“Bố, con biết chắc chắn bố rất sáng suốt mà!”

Phương Chí Hải hờ hững hừ một tiếng, “Phải không? Vừa rồi thấy vẻ mặt kia của con bố còn tưởng con sắp đoạn tuyệt quan hệ bố con với bố nữa chứ.”

“Sao có thể ạ!” Đinh Thiển tươi cười chạy lại, “Bố là tốt nhất!”

“Được rồi, đừng dùng mấy cái lời ngon tiếng ngọt kia để nịnh bố nữa.” Phương Chí Hải bất lực nhìn cô con gái cưng của mình, “Hôm nay cậu ấy thể hiện rất tốt, cũng có thể nhìn được nhân phẩm và tình cảm của cậu ấy dành cho con, cho nên bố mới có thể cho hai đứa qua cửa.”

Nói đến đây, bố Phương lại nhẹ nhàng hừ một tiếng.

“Bằng không cho dù con khóc từ trong sân nhà ra đến bờ sông thì bố cũng sẽ không đồng ý cho con yêu đương với người mẫu đâu.”

“Bố thế này là kỳ thị nghề nghiệp đấy…”

Đinh Thiển nhỏ giọng lầm bầm.

“…”

Bố Phương không lên tiếng, nghiêng đầu nhìn sang.

Đinh Thiển đưa tay lên làm động tác kéo khóa miệng, sau đó ngoan ngoãn mỉm cười với bố Phương.

…………

Trước bữa tiệc tối giao thừa, trước sự kiên trì của Cố Cảnh Sâm, Đinh Thiển mới miễn cương tiễn anh ra cổng nhà họ Phương.

“Em nghĩ có thể…”

Cho đến khi Cố Cảnh Sâm lên xe thì Đinh Thiển vẫn còn cau mày càu nhàu.

Cố Cảnh Sâm mỉm cười quay đầu lại.



“Không hợp đâu .. Đợi năm sau nhé. Tết năm sau anh sẽ danh chính ngôn thuận đến thăm nhà.”

“Anh còn bảo thủ hơn cả bố em nữa.”

Đinh Thiển lườm anh một cái.

“Anh bảo thư sao?” Ánh mắt của Cố Cảnh Sâm sâu thẳm.

Đinh Thiển không cảm nhận được sự khác thường, ngẩng đầu lên: “Anh so đo như vậy còn không phải là bảo—–“

Cô chưa dứt lời thì một nụ hôn nhẹ rơi lên môi cô.

Hơi thở lạnh mát của mùa đông và mùi lửa trong không khí trộn lẫn vào nhau, mang đến một cảm giác mê đắm khó hiểu.

Mãi cho đến khi pháo hoa tuyệt đẹp phía xa nở rộ những bông hoa rực rỡ trong bóng đêm vô biên thì nụ hôn này mới dừng lại.

“Anh thấy mình không bảo thủ đâu.”

Giọng nói khàn đặc mang theo tiếng cười sạch sẽ.

Đôi mắt đen ấy lấp lánh trong màn đêm, chìm trong nụ cười dịu dàng nhất——

“Em thấy sao?”

Lúc này Đinh thiển mới hoàn hồn, từ từ đẩy răng sau.

“… Ừm, đàn anh Cố, đúng là anh không bảo thủ.”

Cố Cảnh Sâm bật cười.

Anh xoay người lên xe: “Ngày mai tụi mình đi xem phim nhé?”

“Mồng một đầu năm? Xem phim sao ạ?”

Đinh Thiển nhìn người trong xe với vẻ mặt “Anh không bị gì đó chứ”.

Cố Cảnh Sâm khẽ cười.

“Sau 14 tuổi, ngày mồng một tháng giêng hàng năm anh đều một mình trải qua trong rạp chiếu phim.”

“…”

Đinh Thiển nhìn nụ cười trên gương mặt anh tuấn khiến người ta đau lòng kia, chợt cảm thấy rằng nếu trí tưởng tượng của cô có thể thành hiện thực thì ngay lúc này, có lẽ sau lưng cô đã có một lá cờ tung bay phất phới rồi.

“Em đi, em chắc chắn sẽ đi, xem cả ngày với anh luôn.”

“Là em nói đó.”

Người đàn ông vừa mới mất tinh thần ghe vậy thì cười, “Không gặp không về.”

“…..”

Chiếc xe chở người đàn ông đang nở nụ cười như ý rời đi.

Đinh Thiển im lặng đứng đó rất lâu.

… Hừm, trúng kế của anh rồi.

======

Người lái xe vừa đưa Đinh Thiển đến lối vào của quảng trường thì lập tức bị cô đuổi đi.

Đinh Thiển sửa mái tóc dài của mình, nhìn đồng hồ rồi đi về nơi hai người đã hẹn trước.

Cô đi được vài chục mét thì đã nhìn thấy người đàn ông đứng trước cửa trung tâm thương mại ở phía xa.

Người đàn ông mặc một chiếc áo len cao cổ màu đỏ rượu, quần kaki màu đen ôm sát, chân đi giày bốt đen, bên ngoài khoác màu đen cổ lật có hai hàng cúc song song.

Hơn nữa anh còn đeo khẩu trang và đeo kính râm, bờ vai rộng, eo thon chân dài đi về phía lối vào Thượng Hạ, cho dù quảng trường vào mồng một Tết vẫn chưa có nhiều người lắm nhưng tỷ lệ quay đầu nhìn anh vẫn rất cao.

Quá trình Đinh Thiển đứng một mình cách anh vài chục mét thì đã nhìn thấy có không ít cô gái đi chậm lại, bắt đầu ngo ngoe.

Đúng là tai họa mà…

Đinh Thiển thầm thở dài trong lòng.

Sau đó cô nhận lấy rất nhiều ánh mắt đàn áp đi đến trước mặt người đàn ông

“Chúc mừng năm mới! —– Anh đợi lâu rồi sao?”

Cô đi vòng đến trước mặt người đàn ông từ phía sau, đôi mắt hạnh chứa đầy ý cười xinh đẹp.

Nghe thấy giọng nói của cô, Cố Cảnh Sâm nhướng mắt, nụ cười hơi khàn truyền ra từ khẩu trang.

“Anh mặc thế này mà em cũng nhận ra sao?”

“Làm ơn đi đàn anh cố, ngoại hình này của anh……” Đinh Thiển cười đến cong đôi mắt, “Sao mà em không nhận ra được chứ?”



Cô dừng một lát, “Nhưng mà trước đây em cũng không thấy anh bịt kín như thế? Hôm nay anh làm sao vậy?”

“…”

Cố Cảnh Sâm nghe thấy câu này thì ánh mắt sa sầm lại, “Ngày hôm qua anh ra khỏi sân bay thì có lẽ đã bị ai đó chụp ảnh và tung lên mạng. Hôm nay còn gặp phải một tay săn ảnh chờ sẵn bên ngoài nhà mình, anh phải cố gắng lắm mới vượt qua bao nhiêu nguy hiểm đến được đây đấy.”

Đinh Thiển vừa nghe thấy giọng điệu mất kiên nhẫn của Cố Cảnh Sâm thì lập tức nở nụ cười không hề đứng đắn chút nào.

Qua rất lâu sau, mãi đến khi nhìn thấy Cố Cảnh Sâm vẫn luôn dùng ánh mắt đầy cưng chiều và bất lực để nhìn mình thì Đinh Thiển mới ngừng cười.

“Đàn anh Cố, chủ yếu là do ngoại hình của anh quá nổi bật. Cho dù không ra đường chụp quảng cáo thì chắc chắn tỷ lệ quay đầu cũng sẽ rất cao; nếu anh thật sự muốn trốn được những ánh mắt đó…”

Ánh mắt cô đầy tinh nghịch quan sát Cố Cảnh Sâm một vòng, “Ừm, chỉ có thể cắt đứt một đoạn chân thì mới có thể trở lại thành người bình thường được.”

Cố Cảnh Sâm dở khóc dở cười: “Anh là yêu quái sao? Cắt một đoạn chân mới có thể trở lại thành người bình thường sao?”

Đinh Thiển tiếp tục nghiêm túc trêu chọc anh —

“Nào có yêu quái nào đẹp trai như đàn anh Cố chứ?”

“…”

Cố Cảnh Sâm nheo mắt lại, “Anh phát hiện sau khi trở về từ trường trung học Số Một thành phố Q thì hình như gan của em cũng lớn hơn không ít đấy.”

Đinh Thiển vô tội chớp mắt: “Phải không?”

“…” Cố Cảnh Sâm lặng lẽ quan sát cô một lúc, cho đến khi Đinh Thiển không chịu được phải quay đi chỗ khác thì Cố Cảnh Sâm mới gật đầu, sau đó quay mặt đi chỗ khác, “Xem ra anh nên mang em về sớm để gỡ nút thắt trong lòng em mới được…. Vì một người như thế mà khiến tụi mình trì hoãn nhiều năm như vậy, đúng là chẳng đáng gì.”

Đinh Thiển ngẩn người.

Đương nhiên cô biết Cố Cảnh Sâm đang nói đến ai.

Sau vài giây im lặng, cô nụ cười rạng rỡ, chủ động đưa tay ra nắm lấy tay Cố Cảnh Sâm.

“Phim sắp chiếu rồi, tụi mình còn không đi vào sao?”

Bên này Đinh Thiển đang kéo Cố Cảnh Sâm vào trung tâm thương mại thì ở bên cạnh cửa có một người phụ nữ mặc vest kiểu Anh, bên trong là một chiếc sơ mi trắng. Hai mắt cô ta sáng lên bước về phía trước.

“Cô là cô Đinh phải không?”

Đinh Thiển giật mình, thoáng nhìn thấy thẻ công việc gắn trước ngực của người kia.

Trong lòng cô hiểu rõ, đôi lông mày cau lại.

“Đúng.”

“Xin chào cô Đinh, tôi là tổng giám đốc của trung tâm thương mại này, tên là An Viên.” Người phụ nữ mỉm cười, “Theo lời dặn của chủ tịch Phương nên tôi đặc biệt đến đây để chào đón hai người.”

Đinh Thiển thở dài: “Chúng tôi chỉ đến xem phim, chứ không phải đến để thị sát công việc—- Giám đốc An nhất định còn bận việc của mình, chúng tôi không làm phiền cô nữa, cô đi làm việc đi.”

Trông An Viên cũng không ngạc nhiên trước sự bất hợp tác của Đinh Thiển, cô ta vẫn mỉm cười nhẹ nhàng, gật đầu với Cố Cảnh Sâm đang nhìn sang.

“Cô Đinh, hôm nay tôi chỉ có một công việc, đó là đảm bảo cô có một chuyến đi vui vẻ theo lời dặn dò của chủ tịch Phương. Nếu cô có bất kỳ vấn đề nào thì xin cứ việc nói với tôi.”

Đinh Thiển bất lực nhìn Cố Cảnh Sâm.

Bước vào trung tâm thương mại thì Cố Cảnh Sâm tháo kính râm ra, ánh mắt hờ hững liếc nhìn An Viên, sau đó mới quay sang nhìn Đinh Thiển.

“Tụi mình đến rạp chiếu phim nhé.”

Đinh Thiển gật đầu.

Sau khi An Viên ở bên cạnh nhìn thấy ánh mắt của Cố Cảnh Sâm thì không khỏi run lên, tiếp đó là ngạc nhiên vui mừng, “Chẳng lẽ anh là người mẫu Diva đại diện của WANNA & BEST sao?”

Giọng cô ấy không cao nhưng Đinh Thiển vẫn liếc mắt nhìn xung quanh theo bản năng.

Sau khi chắc chắn không ai để ý, Đinh Thiển nhìn An Viên với ánh mắt không hài lòng.

“Giám đốc An, tiếp theo chúng tôi sẽ đến rạp xem phim, cô không cần đi theo chúng tôi đâu.”

Nụ cười của An Viên cứng đờ, sau đó xin lỗi: “Tôi cũng làm theo lời dặn dò của chủ tịch Phương thôi, mong cô Đinh đừng trách tội.”

“…”

Đinh Thiển thở hắt ra.

Lúc này hai người họ vừa đến thang máy.

Đinh Thiển dừng lại, xoay người lại đan mười ngón tay với Cố Cảnh Sâm, sau đó lắc lư trước mặt An Viên.

An Viên hơi giật mình.

Đinh Thiển cố gắng giữ một nụ cười lịch sự——

“Tôi và và chồng chưa cưới muốn đi xem phim tiện thể hẹn hò luôn. Phiền giám đốc An hãy cho tôi một lý do để tôi cho phép cô đi theo chúng tôi được không?”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play