Tay Đinh Thiển khựng lại giữa không trung, NỤ cười trên mặt cũng cứng ngắc.

Nhưng tiếng nói chuyện trong phòng vẫn không ngừng lại, giọng nói bĩnh tĩnh của Phương Chí Hải truyền ra.

“Kiều Nhiễm, con lớn lên cùng Tiểu Thiển, thậm chí con ở nhà còn nhiều hơn Tiểu Thiển. Chú cũng đối xử với con như con gái, cho con điều kiện sống tốt nhất, tự nhận bản thân chưa từng làm con hay khó xử. Rõ ràng con đã đồng ý với chú sẽ không chen vào giữa Tiểu Thiển và Chu Trác.”

Giọng Phương Chí Hải càng thấp xuống: “Nhưng con đã làm gì đây?”

“Con không có…”

“Chu Trác đã nói hết với chú rồi.” Phương Chí Hải ngắt lời Kiều Nhiễm: “Tiệc tối lần trước Tiểu Thiển bỏ đi giữa chừng, người đưa nó đi không phải đàn anh gì đó của nó sao? — Con nói con không có, vậy nói cho chú biết là ai đưa cậu ta tới buổi tiệc? Con để cậu ta tiếp xúc với Tiểu Thiển là có mục đích gì?”

“….”

Sau khi Phương Chí Hải nói xong, bầu không khí trong phòng tiếp khách yên tĩnh hồi lâu.

Bên ngoài cửa, Đinh Thiển tựa vào tường, mái tóc dài màu nâu từ đằng sau tai buông xõa xuống che khuất sườn mặt của cô, cũng che khuất cả nét mặt cô.

Chỉ thấy bàn tay đặt trên tường của Đinh Thiển đang nắm chặt.

Cô cố gắng hít một hơi thật sâu, muốn bình ổn cảm xúc mãnh liệt trong lòng; cô rất muốn đi vào phòng chất vấn bố cô —- Vì sao ông có thể sắp xếp vị trí của mọi người xung quanh cô, theo dõi cô mà không thèm hỏi ý kiến của cô?

Nhưng Đinh Thiển cũng hiểu với cảm xúc hiện tại của mình, nếu bây giờ xông vào thì chỉ khiến mọi chuyện càng bị đẩy xa hơn nữa.

Cô muốn hi vọng của mình có kết vọng… Vì kết quả này, vì người ở nơi đất khách kia…

Cô cũng biết, trước tiên cô cần kiềm chế đã.

Cuộc nói chuyện trong phòng khách vẫn tiếp diễn nhưng Đinh Thiển không nghe tiếp.

Cô đứng thẳng dậy, quay đầu lên lầu.

***

Ngày nghỉ lúc nào cũng trôi nhanh.

Thấm thoát đã một tháng trôi qua, cửa ải cuối năm cũng đã tới.

Buổi sáng ngày ba mươi, sau khi chạy bộ xong thì Đinh Thiển lấy điện thoại ra gọi điện cho Cố Cảnh Sâm theo thói quen.

Không lâu sau, đầu dây bên kia đã nghe máy.

“Ngày cuối cùng của năm nay rồi, đàn anh Cố.”

Đinh Thiển bước xuống khỏi máy chạy bộ, giật nhẹ đầu với người giúp việc người Philippines ở cạnh cửa, sau đó cười rời khỏi phòng tập: “Quảng cáo của anh quay thế nào rồi?”

“Đều thuận lợi cả.”

Tiếng đàn ông cười với điện thoại nhưng giọng không che được sự mệt mỏi.

“Việc quay hình mệt lắm sao anh? Hay anh không nghỉ ngơi đủ?”

“Việc quay tạm ổn.”

Người đàn ông thoáng ngừng lại, sau đó thấp giọng nói một câu:

“Chỉ có điều phi cơ gặp phải luồng gió khiến chất lượng giấc ngủ của anh không tốt lắm.”

Động tác định đi ra ngoài của Đinh Thiển đột nhiên dừng lại, cô như bị người ta tước hết vũ khí, khẽ chớp mắt mấy cái mới phản ứng lại, vô cùng kinh ngạc hỏi anh: “Anh về nước ạ?!”

Cố Cảnh Sâm ở đầu dây bên kia điện thoại nghe giọng nói vui vẻ của Đinh Thiển thì cười khẽ.

“Ngày cuối cùng của năm nay rồi, còn là năm đầu tiên anh tìm được ngôi sao nhỏ nhà anh nữa….. Sao anh có thể để ngôi sao nhỏ ăn Tết một mình được?”

“Vậy sao anh không nói trước cho em biết?”

Trong lòng Đinh Thiển như có con thỏ đang nhảy nhót, nhảy tới mức tim đập thình thịch, trên mặt còn miễn cưỡng tỏ vẻ nghiêm túc nhưng đôi mắt hạnh không ngăn được ý cười.

“Anh muốn cho em một bất ngờ vui vẻ mà.”

Cố Cảnh Sâm cười thở dài một tiếng: “Ai ngờ khi nghe điện thoại của em thì anh lại nhận ra mình không nhịn được.”

“Vậy bây giờ anh đang ở đâu?”

Đinh Thiển cũng không tiếp tục chậm chạp về phòng nữa mà chạy như bay đến trước mặt bố Phương.

Sau khi chạy mấy mét, cô mới quay lại vẫy tay với Phương Chí Hải.

“Bố, con có chút chuyện nên ra ngoài chút ạ!”



Phương Chí Hải chưa kịp đồng ý đã thấy cô con gái cưng của mình bay nhanh vào phòng ngủ, còn thuận tay đóng cửa lại.

Phương Chí Hải nheo mắt nhìn của phòng đóng chặt.

—– Đã bao nhiêu năm rồi ông không nhìn thấy dáng vẻ hào hứng này của con gái?

Xem ra lão Lưu nói đúng, quả thật con bé đang yêu đương với cậu đàn anh kia……

Bên trong cánh cửa, Đinh Thiển nghe Cố Cảnh Sâm nói địa chỉ xong, nghĩ một lát rồi nói: “Em nhớ bên cạnh đó có một tiệm cafe, anh ở đó chờ em nhé, em qua ngay.”

Cố Cảnh Sâm nghe tiếng động ồn ào trong điện thoại của Đinh Thiển thì không khỏi cười khẽ: “Em không cần gấp thế đâu.”

Bước chân của Đinh Thiển thoáng dừng lại: “Em không gấp đâu…. Em còn phải tắm trước nữa.”

“Ừm.”Cố Cảnh Sâm mỉm cười đáp: “Anh chờ em.”

“Vâng.”

***

Khoảng nửa tiếng sau, Đinh Thiển đã ngồi yên trên chiếc xe tư nhân xuất phát từ nhà họ Phương.

Trước khi đi, cô còn không quên báo cho bố Phương.

“Bố ơi, trưa nay con có việc nên không về ăn cơm đâu ạ.”

“Hôm nay là ba mươi Tết đấy.”

Bố Phường bình tĩnh nhìn cô con gái cưng của mình.

“Con biết mà.” Đinh Thiển nhìn thoáng qua đồng hồ, vờ vô tình nói: “Không phải có chị Kiều với anh Trác ăn cơm với bố sao? Bố yên tâm, con sẽ về trước bữa cơm tất niên đón năm mới với bố.”

Đinh Thiển nói xong cũng không chần chờ nữa, vừa lên xe đã giục tài xế lái xe đi.

***

Thành phố T vào ngày ba mươi Tết có không ít người đã về nhà đợi đón năm mới, trên con đường vốn phồn hoa náo nhiệt cũng hiếm khi trở nên quạnh quẽ thế này.

Lúc Đinh Thiển ngồi trên xe có rèm che tới trước tiệm café đã hẹn, trên đường đã phủ một lớp tuyết mỏng.

Cô vừa xuống xe đã thấy người đàn ông ngồi bên cửa sổ trong tiệm café.

Người nọ cũng nhìn thấy cô, sau đó nở nụ cười, khuôn mặt xưa nay lạnh lùng cũng lộ ra vẻ dịu dàng.

Đôi mắt đen láy.

Không hiểu sao Đinh Thiển lại thấy hơi ngại.

Nếu không phải vì cô đã xuất hiện trong tầm mắt của người kia thì thực sự cô muốn quay đầu soi lại mình qua cửa kính ô tô.

Không biết lúc ra cửa cô trang điểm thế nào nhỉ?

Tối hôm qua cô ngủ hơi muộn… Đáng ra nên trang điểm nhẹ mới phải?

Cứ mãi suy nghĩ miên man như vậy, Đinh Thiển vừa vui vẻ vừa chậm chạp vào trong tiệm café.

Nam phục vụ bàn lịch sự mở cửa cho cô, vừa nhìn thấy khuôn mặt xinh đẹp của người con gái thì anh ta chợt hơi run.

Sau khi hoàn hồn, nam phục vụ bàn không mất lễ phép mỉm cười: “Quý cô xinh đẹp đây, xin hỏi cô đi mấy người?”

“Hai người.”

Đinh Thiển còn chưa kịp đáp lời, một giọng nói trầm thấp đã vang lên ngay sau lưng người phục vụ.

Anh phục vụ ngẩn người, quay đầu thấy người đàn ông từ khi bước vào tiệm đến giờ đã thu hút toàn bộ ánh mắt của nhân viên nữ và khách nữ trong tiệm đang đi tới.

Khác hẳn với vẻ lạnh lùng, không hề ham muốn từ chối các nhân viên nữ muốn xin ký tên, bây giờ trong mắt anh đầy ý cười khiến người ta phải chìm đắm.

Lúc anh phục vụ còn ngây người thì Đinh Thiển đã giẫm lên đôi ủng da dê của mình bước về phía trước, tầm mắt của cô vẫn dính chặt trên bóng dáng người đàn ông, khóe môi khẽ cong lên trả lời:

“Đúng vậy, là hai người.”

Cố Cảnh Sâm thấy cô gái nhỏ đã đến trước mặt mình thì khóe môi nhếch lên, vươn tay dắt Đinh Thiển về phía bàn mình đang ngồi.

Lúc Đinh Thiển vừa đến tiệm café thì còn không cảm thấy gì nhưng vừa ngồi xuống thì cô không kìm được nghiêng mặt sang bên.

***



Trong tiệm vốn không có mấy khách ngồi, một nửa trong số đó không nhìn về phía này nữa.

Nhưng vẫn có ngoại lệ, một người phụ nữ xinh đẹp với dáng vẻ trưởng thành, nữ tính, cười với cô một cái.

….. Nhưng đáng tiếc Đinh Thiển không cảm nhận được nhiều thiện ý từ cô ta.

“Sao thế em?”

Cố Cảnh Sâm thấy vẻ mặt bối rối của Đinh Thiển, bởi vậy sau khi chọn món xong thì nhìn cô đầy khó hiểu.

Đinh Thiển thở dài: “Không có gì ạ, chỉ là tự nhiên em phát hiện ra có lẽ em sắp thành tình địch của rất nhiều người, có khi trở thành tình địch của phụ nữ cả nước cũng nên.”

“…”

Cố Cảnh Sâm còn hơi khó hiểu nhưng hai giây sau đã kịp hiểu ra.

Nụ cười dưới đáy mắt của anh nhạt dần, anh nhìn quanh cả tiệm café, ánh mắt cũng lộ ra vẻ mất kiên nhẫn.

“Nếu em không thích thì…” Anh nhìn cô, nói: “Tụi mìnhđổi chỗ khác.”

Đinh Thiển lắc đầu.

“Không cần phiền phức vậy đâu anh. Hơn nữa có lẽ tụi mình đến đâu thì phản ứng của mọi người cũng vậy thôi… Thời gian này anh quay quảng cáo ở nước ngoài nên không biết WANNA & BEST tuyên truyền rầm rộ thế nào đâu?”

Cô vừa nói vừa chỉ tay vào một chiếc cửa sổ sát đất cách đó không xa, sau đó cười nói.

“Chỗ đó đã dựng kín hình ảnh quảng cáo của anh rồi. Nếu không phải thông tin cá nhân của anh được giữ kín quá tốt, ảnh quảng cáo không được đăng lên nhiều lắm nên mọi người không dám xác nhận… Thì có lẽ lúc anh ở sân bay đã bị vây kín rồi.”

Cố Cảnh Sâm không nói tiếp, ánh mắt vẫn lạnh lùng.

Đinh Thiển ở bên cạnh cười khẽ: “Nếu anh không thích bị lộ mặt ra ngoài như vậy thì sao lại chọn nghề này chứ?”

“…”

Câu hỏi này khiến Cố Cảnh Sâmhoàn, đôi mắt sâu thẳm nhìn cô.

Đinh Thiển ngẩn người: “Nếu không tiện thì anh không nói cũng được.”

Cố Cảnh Sâm yên lặng trong chốc lát, sau đó đáp lời cô: “Thật ra anh chính thức ký hợp đồng với Tinh Ngu là vì nguyên nhân khác. Đợi đến thời điểm thích hợp thì anh sẽ kể hết cho em, được không em?”

Đinh Thiển thấy đôi mắt của Cố Cảnh Sâm có chút khác thường, bèn gật đầu.

“Vâng ạ.”

Hai người ngồi trong tiệm café hồi lâu.

Đinh Thiển nghe Cố Cảnh Sâm kể chuyện anh quay quảng cáo ở nước ngoài, thường bị anh chọc cười đến cong cả mắt.

Mà mỗi khi Cố Cảnh Sâm thấy dáng vẻ cười thoải mái của Đinh Thiển thì cũng bật cười theo.

Vì vậy, trong một thời gian dài, cả hai đã là một khung cảnh rất đẹp trong tiệm cà phê này.

Mãi đến khi anh kể gần xong thì Đinh Thiển mới vô tình liếc mắt nhìn đồng hồ, lúc này mới nhận ra là đã gần giữa trưa.

—– Hai người ngồi với nhau trong tiệm café này, vậy mà thấm thoát hết một buổi sáng.

Đinh Thiển cảm khái, đôi mắt long lanh nhìn Cố Cảnh Sâm.

“Anh muốn dùng bữa trưa ở đâu?”

Cố Cảnh Sâm nhìn cô: “Tùy em quyết định.”

Đinh Thiển gật đầu không từ chối.

Cố Cảnh Sâm gọi phục vụ thanh toán rồi hai người cùng rời khỏi quán café.

“Kêu tài xế đưa tụi mình đi nhé?”

Đinh Thiển nghiêng mặt nhìn người đàn ông đang nắm tay cô.

“Ừm.”

Thế là hai người cùng đi về phía chiếc xe có rèm che đậu bên kia đường.

Tài xế ngồi trong xe vừa thấy bóng dáng Đinh Thiển thì vội xuống xe mở cửa cho hai người.

Đợi đến khi hai người ngồi vào xe thì tài xế nhìn thoáng qua kính chiếu hậu, vẻ mặt kính cẩn.

“Cô chủ, Tổng giám đốc Phương nói mời cô và anh đây cùng về nhà dùng cơm ạ.”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play