Lúc Đinh Thiển còn chưa hiểu chuyện gì xảy ra thì đã bị nhân viên trường quay theo lệnh của Hoàng Dật đưa vào phòng hóa trang.
Đây là đoạn phim cần phần lưng giống nên nhóm tạo hình không trang điểm mặt cho cô mà chỉ đổi một chiếc váy đuôi cá cúp ngực dài chạm đất, còn đội tóc dài thẳng màu đen cho cô.
“Không có vấn đề gì chứ?”
Thợ trang điểm đặt tay trên vai Đinh Thiển, hỏi nữ phó đạo diễn đang mô phỏng lại hiệu quả của từng góc quay cách đó không xa.
Người kia làm dấu ‘OK’.
“Cô Đinh.” Thợ trang điểm này đã hỏi qua họ tên của Đinh Thiển, “Mời cô đi ra cùng tôi nhé.”
“….”
Đinh Thiển nhìn bản thân trong gương, khẽ hít một hơi.
“Tôi cũng muốn vậy, tiếc là….”
Cô cúi đầu nhìn mũi chân mình.
Váy đuôi cá dài rất dài, nhưng đằng trước chỉ dài đến giữa cẳng chân, để lộ nửa cẳng chân trắng trẻo của cô. Đinh Thiển đang đứng trên một đôi giày cao gót buộc dây tầm 10cm.
Cô bất đắc dĩ ngước cằm lên: “Cao thể này, em thật sự không thể khống chế được, —- chỉ đứng thôi mà e đã phải cố hết sức rồi.”
Thợ trang điểm rối rắm nhíu mày.
Nữ phó đạo diễn kia nghĩ một lát rồi nói: “Vậy cứ đi giày của cô đi, lát ra kia thay cũng được. Cảnh này không cần diễn viên nữ di chuyển.”
“Vâng ạ.”
…..
Đinh Thiển vừa bước ra thì lập tức thu hút cái nhìn chăm chú từ mọi người.
Váy đuôi cá đen dài cúp ngực ôm trọn đường cong hoàn mỹ của cô, mỗi độ cong đều mang cảm giác tuổi trẻ tràn đầy sức sống, lộ ra làn da trắng như tuyết, cánh tay ngọc ngà, đôi chân thon dài và khuôn mặt dù không trang điểm nhưng vẫn phô bày được hết vẻ đẹp của người thiếu nữ.
Lúc Vương Thao, người mới vừa phải chạy đến phòng thay quần áo, trở về cạnh Cố Cảnh Sâm, đúc lúc thấy Đinh Thiển đi ra.
Anh ấy nhìn Đinh Thiển một lượt rồi lại nhìn Vân Tiểu Đồng trong khu nghỉ ngơi, không khỏi thở dài:
“Không so sánh thì không có đau thương mà.”
“…..”
Cố Cảnh Sâm nghe thấy hết những gì Vương Thao nói nhưng không đáp lại, chỉ xoay người lấy áo khoác Vương Thao vừa lấy từ phòng thay đồ, sau đó nhấc chân ra ngoài.
Vương Thao nhìn bóng dáng Cố Cảnh Sâm có gì đó là lạ, bèn lẩm bẩm:
“Mình khen Đinh Thiển cơ mà, sao trông dáng vẻ cậu ấy vẫn không vui nhỉ?”
Khi mọi người còn đang cảm thán, Cố Cảnh Sâm đã lướt qua chỗ Hoàng Dật đang đứng, dừng lại trước mặt Đinh Thiển.
Anh giơ tay, khoác chiếc áo vừa lấy lên vai cô gái nhỏ.
Xong xuôi còn cài nút.
Một cảnh quen thuộc này khiến Đinh Thiển phải ngẩng mặt lên.
Hơi thở của người đàn ông đang giúp cô sửa lại áo khoác gần trong gang tấc, mà tầm mắt ngước lên của cô chỉ nhìn tới chiếc cằm thon gọn của anh, và đôi môi mỏng khẽ mím.
Hoàng Dật đi tới, thấy hai người như vậy thì nhíu mày: “Cậu làm gì thế?”
“….”
Đôi mắt vốn đen láy của Cố Cảnh Sâm tối sầm lại, xụ mặt nhìn Hoàng Dật: “Nếu cô ấy lạnh, nhiếp ảnh gia Hoàng có thể chịu trách nhiệm không?”
Anh nói chuyện không hề khách sáo, các nhân viên công tác nghe thế thì không khỏi lo lắng nhìn về phía Hoàng Dật.
Ngoài dự kiến của mọi người, Hoàng dật chẳng có vẻ gì là tức giận, chỉ vỗ tay cười:
“Tùy cậu thôi, chỉ cần lúc quay đạt được yêu cầu của tôi là được.”
——–Sau khi nhìn cảnh này, ông tin mọi thứ sẽ ổn.
Lấy kịch bản gốc ra, Hoàng Dật và Cố Cảnh Sâm bắt đầu giải thích mấy động tác trong cảnh quay này cho Đinh Thiển.
Sau khi nói ngắn gọn, Đinh Thiển gật đầu.
Lúc nãy mới bị kéo đến phòng trang điểm, Đinh Thiển luôn bất an và lo lắng, nhưng lúc này cô đã bớt đi phần nào. Phân cảnh này không yêu cầu nhiều với nữ diễn viên, chỉ cần đưa lưng về phía ống kính. Với Đinh Thiển thì không có gì khó khăn cả.
Vấn đề vẫn là ở biểu hiện của Cố Cảnh Sâm.
Sau khi bắt đầu cảnh quay, vẻ mặt Hoàng Dật cũng nghiêm túc hơn hẳn, đi cùng hai người bước vào studio, đến cuối cùng còn không không quên nhắc đi nhắc lại vấn đề góc độ và biểu cảm lên hình với Cố Cảnh Sâm.
Cố Cảnh Sâm tỏ vẻ đã chuẩ bị xong, Đinh Thiển đứng một bên gào thét, một tay đặt bên eo Cố Cảnh Sâm, một tay đặt lên vai anh.
Hoàng Dật bảo Đinh Thiển cởi áo khoác, sau đó ông lùi ra sau trở lại vị trí chỉ đạo, chỉ huy buổi quay chụp.
Âm nhạc vừa nổi lên, máy quạt cũng khởi động, phần sau chiếc váy đuôi cá mà Đinh Thiển đang mặc cũng được thổi bay lên không trung.
Cô chầm chậm ngẩng đầu.
Chắn tầm mắt của cô là đường cong gương mặt rõ ràng của người đàn ông đối diện, mỗi đường cong đều tạo cảm giác hoàn mỹ.
Nhưng mà khác hẳn với Cố Cảnh Sâm mà cô quen, người đàn ông trước mặt cô mang theo cảm giác xa lạ, lạnh nhạt. Ánh mắt anh nhìn về phương xa, dường như việc cô đặt hai tay trên vai và eo anh cũng không thể ngăn anh rời đi.
Đây không phải theo kịch bản gốc mà như bản năng, tay đặt trên vai người đàn ông của Đinh Thiển tiến dần về phía trước, không nhấc lên mà chỉ trượt lên, có vẻ như mơn trớn hoa văn trên áo vest, lướt qua cổ anh, cuối cùng nhẹ nhàng đặt sau cổ anh.
Năm ngón tay khẽ nắm lại, dường như cô có thể cảm nhận được mạch đập có lực kia, đôi mắt Đinh Thiển hơi do dự chớp một cái, nhưng chỉ trong một khoảnh khắc.
Sau khoảnh khắc ấy, ngón tay cô khẽ nâng lên như thử độ mạnh yếu —– cố tình lại chậm rãi như lông vũ chạm vào lòng người — cô ôm gáy của người đối diện, kéo anh lại gần cô hơn.
Gần.
Gần hơn.
Đến khi dừng lại.
Đinh Thiển ngẩng đầu, hơi ngước cằm lên, đôi môi đỏ hồng chậm rãi lại gần, như muốn chạm vào đôi môi mỏng kia.
Mắt chạm mắt, nơi đáy mắt như có hai ngọn lửa sáng rực, thắp sáng lên bóng dáng của cô.
Cảm xúc còn sâu không thấy đáy hơn cả đôi đồng tử đen láy cũng dần phựt lên hai ngọn lửa.
Đinh Thiển khẽ thở phào, biết lần quay này có thể qua rồi.
Cô thả lỏng, dừng động tác tiến về trước lại, lập tức muốn bước xuống.
Đúng lúc này, đôi tay vốn khoác trên eo cô chợt siết chặt, không cho cô rời xa.
Đôi mắt đen cực gần áy như sao trời lấp lánh, bỗng chợt nổi lên màu đen sâu thẳm, bùng lên ngọn lửa cháy rực.
Đinh Thiển ngẩn ra, tim đập nhanh như sóng vỗ bờ.
Ngay giây phút tiếp theo, bàn tay phía sau cô chợt dùng thêm sức, kéo cô về phía trước.
Một nụ hôn vừa lạnh lẽo, lại cất giấu chút cẩn thận và nóng bỏng chạm vào môi cô.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT