Sắc mặt Chu Trác xanh mét, mu bàn tay đặt trên nắm cửa nổi đầy gân xanh, nhưng từ nhỏ anh ta đã được dạy dỗ các phép tắc khiến anh ta đè nén cơn tức của mình xuống, hít sâu một hơi, sau đó xoay người tránh đi cảnh tượng trong phòng để quần áo.

Mà khi tiếng bước chân của anh ta càng lúc càng xa thì Cố Cảnh Sâm trong phòng để quần áo cũng kéo hai tay che mắt của Đinh Thiển xuống, rồi lùi về sau một bước.

Đinh Thiển ngẩng đầu lên nhìn anh.

Hai con ngươi màu hổ phách sạch sẽ, đã vơi đi vẻ giật mình, bây giờ nhìn cô rất bình tĩnh và điềm nhiên.

Ánh mắt cô như vô tình mà lướt qua phía cửa, sau đó trở lại trên người của Cố Cảnh Sâm.

Khoé môi của Đinh Thiển hơi cong lên: “Đàn anh đã lấy được đồ mình muốn chưa?”

“……”

Cố Cảnh Sâm yên lặng nhìn cô.

Anh đã nghĩ tới rất nhiều phản ứng của cô, nhưng phản ứng bây giờ hiển nhiên không nằm trong dự đoán của anh.

—–dịu dàng khéo léo, thậm chí có thể nói là cực kỳ bình tĩnh. Hoàn toàn khác hẳn với bộ dáng lúc trước, giống như những biểu cảm e thẹn đó đều là do cô nguỵ trang.

“Nếu đàn anh không còn chuyện gì khác,” hình như Đinh Thiển chẳng thèm quan tâm sự yên lặng của đối phương, “Em không thể rời khỏi bữa tiệc lâu được, em đi trước đây.”

Cô nói xong thì lập tức bước đi, muốn đi ngang qua người Cố Cảnh Sâm.

Nhưng chỉ mới đi một bước thì tay cô đã bị người khác nắm lại.

Đầu ngón tay của Đinh Thiển khẽ run không thể nhận ra.

Cố Cảnh Sâm ngoái đầu lại nhìn, chạm phải tầm mắt cũng đang ngoái lại của cô.

Trong con ngươi màu hổ phách ấy, dưới sự cố gắng bình tĩnh kia, anh như nhìn thấy một con nai đang sợ hãi trong khu rừng.

Trong lòng Cố Cảnh Sâm mềm nhũn, anh cụp mắt rồi buông tay ra.

“Điều hoà chỗ đại sảnh quá lạnh.”

Anh khoác chiếc áo khoác dài bằng lông thú màu xám trên tay lên cho cô, che đi chiếc khoá hoa hồng chạm rỗng trước mắt.

“…..Được.”

Mười ngón tay thon dài sạch sẽ rời khỏi trước mắt, Đinh Thiển thấp giọng: “Cảm ơn đàn anh.”

Cô vừa nói xong thì xoay người đi ra ngoài.

Dáng vẻ vội vàng.

Cố Cảnh Sâm nhìn bóng dáng đã biến mất khỏi chỗ cửa phòng hồi lâu mới dời đi, anh cụp mắt xuống, nhìn lòng tay vẫn còn vương lại độ ấm khiến người ta phải quyến luyến.

Cảm xúc trong hai con ngươi sáng lên.

“…….Đã quá sốt ruột sao?”

Người đàn ông luôn hờ hững đến độ không thèm để ý bất kỳ chuyện gì đứng trong căn phòng trống rộng, nhẹ than một tiếng.

Người khác đều không nhìn thấy, vào giờ phút này, anh không còn che giấu sự mất mát và bất đắc dĩ nữa, mày hơi cau lại như một đứa trẻ bị lạc đường.

…….Là vì quá quan tâm.

Vì vậy nên mới không thể tự tin, mỗi một bước đều lo được lo mất.

Sau khi bình tĩnh lại cảm xúc, Cố Cảnh Sâm cũng nhấc chân đi ra ngoài.

Anh mở cửa phòng giữ quần áo ra.

Cố Cảnh Sâm xoay người đi về hướng phòng tiệc, vừa mới đi được khoảng chừng 10m thì anh gặp một người đàn ông đứng ngay chỗ quẹo ở hành lang trước mặt, hình như đã đợi anh hồi lâu.

Tất nhiên, người đó chính là Chu Trác với sắc mặt khó chịu.

“Cậu là do Kiều Nhiễm dẫn đến bữa tiệc sao?”

Chu Trác lên tiếng trước, giọng nói không hề che giấu sự lạnh lẽo.

Cố Cảnh Sâm vẫn làm lơ, không nhanh không chậm đi về phía chỗ phòng tiệc.

Lúc hai người sắp lướt qua nhau, vẻ mặt Chu Trác bỗng hiện lên sự giận dữ.

“Ấu trĩ vô lễ, chẳng làm nên trò trống gì……..Ngay cả tư cách đến gần em ấy cậu cũng không có, tôi nghĩ cậu tốt nhất nên tự mình hiểu rõ.”

Bước chân của Cố Cảnh Sâm khựng lại.

Anh dừng lại bên cạnh Chu Trác, bả vai của hai người chỉ cách nhau có mấy cm.

Chu Trác vẫn đứng im bất động, chờ anh bộc phát để gây khó dễ.

Nhưng anh ta đợi mãi mà chỉ nghe thấy tiếng bước chân đi xa của người đàn ông ấy.

“Ồ.”

Một chữ duy nhất như bố thí cho người đứng đằng sau.

“…..”

Một cảm giác bị xem thường phớt lờ dâng trên trong lòng Chu Trác, anh ta không thể chịu được cái cảm giác này, nó lại đến từ một cậu trai nhỏ hơn mình cả 5, 6 tuổi, nên nhất thời anh ta giận đến mức quăng mấy cái dạy dỗ gì ấy ra khỏi đầu.

Anh ta bỗng xoay người, nhìn bóng dáng của Cố Cảnh Sâm rồi nói với giọng giận dữ :

“Nếu cậu ham chút tài nguyên của Thượng Minh thì tôi sẽ kêu Kiều Nhiễm ban cho cậu—–nhưng nếu cậu dám mơ ước thứ không có khả năng thuộc về mình thì tôi đảm bảo, cậu sẽ mất mọi thứ cậu đang có!”

“……”

Cố Cảnh Sâm vốn định bỏ đi, nhưng sau khi nghe đối phương nói xong thì lập tức dừng bước.

Anh quay lưng lại với đèn tường chỗ hành lang, đột ngột nghiêng người ngoái đầu lại nhìn.

Hai con ngươi sâu thẳm lộ ra sự lạnh lẽo.

Trong giây lát, mọi cảm xúc hờ hững lưỡì biếng trên người anh bỗng trở nên hư không, ánh mắt nhìn lại khiến Chu Trác cũng không tự giác được mà nín thở.

———hệt như có con thú dữ bóp lấy cổ của anh ta.

Qua vài giây, bờ môi trên khuôn mặt tuấn tú kia khẽ mím lại.

Ánh mắt giết người ấy dần trở nên thơ ơ, đáy mắt không có chút ý cười nào, chỉ còn lại sự lạnh lẽo khiến người ta phải rùng mình——-

“Đừng mô tả cô ấy như thế………Thật khó nghe.”



Vẻ mặt Chu Trác thay đổi.

Cố Cảnh Sâm không có hứng thú nói chuyện với anh ta, anh xoay người đi về hướng phòng tiệc, chỉ để lại một câu dư âm văng vẳng nơi hành lang dài.

“Còn những cái khác, mấy người muốn……..Lấy đi cái gì cũng được.”

*

Đinh Thiển mới trốn thoát khỏi bữa tiệc, vừa ra cửa phòng lập tức đi về hướng ngược lại.

Lúc đi tới cuối hành lang dài, Đinh Thiển đi lên sân thượng có diện tích lớn nhất bên trong nhà nhà cũ, dọc theo ba lầu cầu thang xoắn ốc.

Không đợi cô kịp thả lỏng thì đã thấy bóng dáng màu đỏ hơi lấp lánh dưới cảnh đêm.

——đã có người ở.

Nhờ vào ngọn đèn dầu cách đó không xa, Đinh Thiển mới nhìn rõ được hình dáng của đối phương.

“Chị Kiều?”

Đinh Thiển kinh ngạc gọi một tiếng.

Hình như vừa nãy tâm trạng của Kiều Nhiễm không tốt, bỗng nghe thấy tiếng Đinh Thiển gọi thì dừng một lát mới xoay người lại.

Đinh Thiển đã đi đến gần, cô thấy rõ giữa hai ngón tay sơn màu đỏ của Kiều Nhiễm có kẹp một điếu thuốc lá.

Hiển nhiên, đây cũng là chỗ phát ra màu đỏ.

Sau khi giật mình, Kiều Nhiễm cười đến quyến rũ.

“Sao cô Đinh của chúng ta lại chạy tới đây thế? Hôm nay em chính là vai chính thứ hai của bữa tiệc mà.”

Đinh Thiển lưỡng lự: “Em đi lên hít thở một lát. Còn chị Kiều thì sao?”

Kiều Nhiễm không trả lời câu hỏi của cô, ánh mắt rơi xuống trên của Đinh Thiển.

Kiều Nhiễm nửa thật nửa đùa, duỗi tay phớt nhẹ chiếc áo khoác lông dài trên người Đinh Thiển.

“Biết quan tâm ghê ta?”

Bước chân của Đinh Thiển khựng lại.

“Đàn anh Cố…Là do chị Kiều mời tới sao?”

“Đàn anh Cố?” Kiều Nhiễm lặp lại lần nữa, môi đỏ theo đó cũng giương lên, “Ý em nói là Diva sao?”

Không đợi Đinh Thiển trả lời, Kiều Nhiễm kẹp điếu thuốc lá che miệng cười, đôi mắt đào hoa hẹp dài hếch lên: “Chẳng lẽ em không muốn nhìn thấy cậu ấy sao?”

Nếu trước khi đến bữa tiệc này, cô nhất định sẽ chém như đinh chặt sắt mà nói một câu “Không muốn”.

Nhưng đến giờ phút này, Đinh Thiển bỗng bị mắc nghẹn nơi cổ họng.

Trong đầu cô không thể tự chủ được mà xuất hiện hình ảnh ban nãy.

Thậm chí còn có giọng nói quyến rũ trầm khàn còn văng vẳng bên tai.

“……”

“Em cảm thấy em tiêu rồi.”

Kiều Nhiễm: “Hả? Sao thế?”

“Em đang bước vào vực sâu của tội ác…….”

“Trên đường tới đây em bị đụng đầu hả, cô hai của tôi ơi?”

Kiều Nhiễm dở khóc dở cười.

Đinh Thiển không để ý tới sự trêu chọc của cô ta, đôi mắt hạnh trong bóng đêm sáng lên, nhưng biểu cảm lại cực kỳ nghiêm túc.

“Chị nói xem, có thể nào em chỉ đơn thuần mơ ước cơ thể của anh ấy thôi không?”

Kiều Nhiễm cười đến híp cả mắt: “Mơ ước này của em không được xem là đơn thuần đâu.

“Em đây chả khác gì mấy người muốn ngủ với anh ấy cả……..Em quả nhiên đã bước vào vực sâu của tội ác rồi.”

Kiều Nhiễm thấy Đinh Thiển ngày càng lạc đề thì không kiềm được mà dập tắt điếu thuốc trong tay đi, giọng điệu nhàn nhạt.

“Em cảm thấy Chu Trác trông thế nào?”

“……Anh Trác ấy ạ?”

Đinh Thiển chầm chậm xoay cổ sang, suy nghĩ: “Đẹp trai——gây hoạ cho biết bao nhiêu cô gái, chậc……”

“Ồ.”

Kiều Nhiễm cười nhạt——

“Vậy em có mơ ước cơ thể của anh ấy không?”

Đinh Thiển: “……”

Sau sự im lặng lạ kỳ, Đinh Thiển chầm chậm di chuyển cái cổ đã cứng ngắc.

Hình như đằng sau đáp án của câu hỏi này cất giấu một thứ gì đó rất đáng sợ, cô cảm thấy trước tiên mình nên từ từ……

Nhưng Kiều Nhiễm lại không có ý buông tha cho Đinh Thiển, cô ta tiến lên hai bước, vòng đến trước mặt Đinh Thiển, sau đó xoay người dựa vào hàng rào, đối diện với Đinh Thiển.

“Em đang sợ gì vậy, tiểu Thiển?”

Đinh Thiển im lặng trong giây lát, tựa vào tay của mình, nhẹ giọng nói.

“Chị Kiều có nhớ không, hồi cấp hai em có kể với chị là……..Em có một người bạn rất thân không?”

Kiều Nhiễm vui đùa, còn trêu chọc: “Với tính cách lúc đó của em…….Chắc cũng chỉ có mỗi người bạn đó thôi đúng không?”

Đinh Thiển đáp: “Đúng vậy, chỉ có mỗi người bạn đó thôi.”

“Em kể với chị nhiều lần lắm, chị không muốn nhớ cũng phải nhớ thôi. Gọi là Tôn……” Kiều Nhiễm cau mày suy nghĩ, sau đó búng ngón tay, “Tôn Thanh Như——có đúng không?”

“Đúng vậy, là Tôn Thanh Như.”

Đinh Thiển lặp lại lần nữa.

…..



“Đinh Thiển, cậu cũng thiếu hiểu biết quá! Cố Cảnh Sâm chính là hotboy đứng đầu ở trường Trung Học số Một của chúng ta đấy!”

…..

“Đinh Thiển, thế mà cậu lại có quen biết với Cố Cảnh Sâm sao?”

….

“Cậu không sao chứ Đinh Thiển? Đều do tớ cả, tớ không nên dây vào đám người đó……”

…..

“Đinh Thiển, cậu biết không? Cố Cảnh Sâm vậy mà bởi vì chuyện của tớ mà đánh cả đám kia nhập viện luôn đó!”

…..

“Đinh Thiển, cậu nói xem ngày mai tớ tỏ tình với anh ấy có được không?”

….

“Mày làm tao quá ghê tởm……..Sau này tao không bao giờ muốn gặp mày nữa…….”

…..

Hình ảnh cuối cùng vội xẹt qua trong đầu khiến Đinh Thiển không kìm được mà hít sâu một hơi.

Sự lạnh lẽo vô tận đắm mình trong bóng đêm, như trong một cái chớp mắt ngay lúc này, nó theo hơi thở chui vào khiến mỗi một lỗ chân lông trên cơ thể cô đều thấy lạnh lẽo.”

Khiến người ta không nhịn được mà phải rùng mình.

Hoá ra những hồi ức đã cất giấu nơi sâu thẳm của năm tháng, cứ tưởng rằng mình đã quên những chuyện ấy rồi……Nhưng thật ra nó vẫn kéo dài ngần ấy năm.

Đinh Thiển chưa hoàn hồn, trên mắt cá chân của Đinh Thiển bỗng rung lên.

Kiều Nhiễm nghe thấy tiếng động thì liếc nhìn sang, cô ta thấy chiếc vòng tay thông minh (1) hơi sáng và rung nhẹ trên mắt cá chân lộ ra dưới váy dài.

Khoé miệng cô ta hơi giật: “Em làm gì thế? Không biết còn tưởng là xích chân đấy.”

Đinh Thiển đứng dậy, đi ra khỏi sân thượng.

“Lần nào bữa tiệc trong nhà cũng đều là một trận chiến dài cả, đương nhiên em phải chuẩn bị sẵn sàng rồi, chị xem đây còn không phải là cuộc gọi đến sao?”

“Bận chưa kìa……Chị đi xuống cùng em.”

Kiều Nhiễm cười than một tiếng.

Vì thế hai người cùng đi đến phòng của Đinh Thiển, cô lấy điện thoại ra rồi mở nhật ký cuộc gọi lên.

“Ai mà nhớ mãi không quên thế?”

Kiều Nhiễm đứng bên chọc ghẹo.

Đinh Thiển nhíu mày: “Là bạn cùng phòng của em……Có điều gọi vào giờ này……..”

Đinh Thiển suy nghĩ một lát rồi trực tiếp gọi lại.

Chỉ trong chốc lát, điện thoại đã được bắt máy.

“Đinh Thiển———“

Không đợi Đinh Thiển nói chuyện thì Tống Dao đã cướp lời trước—–

“Phòng ngủ của tụi mình có ăn trộm!”

“…..”

Đinh Thiển thật sự là ngớ người.

Đợi đến khi Tống Dao ở đầu dây bên kia khóc nức nở nói năng lộn xộn thì Đinh Thiển mới hoàn hồn.

“Đợi tới về trường, cậu đừng vội, cũng đừng sợ, ở trong phòng chờ tớ về.”

Tống Dao run giọng “ừ” một tiếng, Đinh Thiển cúp máy xong thì nhìn về phía Kiều Nhiễm.

“Chị Kiều, trong trường em có chút việc gấp, em phải về trường một chuyến, chị giải thích với bố em một tiếng nhé.”

Đinh Thiển nói xong thì cầm điện thoại và túi xách đi ra khỏi phòng.

Lúc đi tới cửa thì cô vội quay đầu và nói: “À, chị bảo tài xế đến chỗ cửa hông nhà cũ đợi em nhé.”

“….Ừ, em đi đi.”

Kiều Nhiễm thấy Đinh Thiển đúng là vội vàng, nên cũng trả lời ngắn gọn.

Cô ta suy nghĩ một lát, sau đó lấy chiếc điện thoại trong chiếc túi xách màu đen trong tay ra.

Cô ta lướt danh bạ, tìm thấy người nào đóng trong phần cột chữ D rồi gọi điện thoại.

Vài phút sau, Đinh Thiển xuống lầu đi về phía cửa hông của nhà cũ, vừa đi vừa tháo mấy trang sức mà stylist đã gắn lên đầu cho cô, thả mái tóc dài xoăn xoăn màu hạt dẻ xuống.

Sau đó, cô nhíu mày cúi đầu nhìn.

——khi nãy cô nghe thấy giọng nói của Tống Dao run rẩy, còn khóc nức nở nữa, nên cô cũng quên sạch việc thay chiếc đầm vướng víu này ra.

Bây giờ đi xuống lầu “khó khăn” như thế mới làm cô sực nhớ ra chiếc đầm đen dài phủi đất cầu kỳ này.

cô thấy sắp đến cửa hông rồi, cũng không muốn mất thời gian quay về thay đồ nữa.

Chỉ lưỡng lự trong giây lát, Đinh Thiển lập tức cúi người nhấc làn váy lên, buộc lại ngang đùi, sau khi buộc hai bên lên thì tiếp đó kết nó thành một nút thắt hình bông hoa.

Cô dùng sức kéo để nút thắt hình bông thêm chặt hơn.

Quả nhiên, những bước chân sau đó trở nên nhẹ nhàng hơn rất nhiều.

Tâm trạng Đinh Thiển đã tốt hơn, cũng không để ý đến mấy cái trố mắt của người phục vụ bên cạnh, cô kêu đối phương mở cửa hông ra rồi đi ra ngoài.

Chỉ tiếc là ‘xuất quân nhưng chưa báo tin thắng trận’ (2).

(2) Nguyên văn là “Xuất sư vi tiệp” trong bài thơ “Thục tướng” của Đỗ Phủ.

Đinh Thiển vừa mới bước ra cửa hông một bước, ngước mắt lơ đãng nhìn thấy rõ bộ dáng của “Tài xế” xong thì suýt chút nữa ngã ngửa.

Mà người đàn ông hơi cụp mắt đứng dựa xe, vừa nghe thấy âm thanh vọng đến thì nhìn sang, bắt gặp biểu cảm ngốc nghếch của cô——áo khoác màu xám nhạt, dưới người là chiếc váy màu đen đã được buộc lên một nửa để lộ cặp chân dài trắng ngần thẳng tắp.

Hai con ngươi vốn đã sâu thẳm đen láy, nay lại trở nên càng tối đen.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play