Nghe được âm thanh cứng nhắc trong đầu âm, đồng tử Lôi Lâm thoáng dãn rộng.
"Đây không phải phụ trợ Chip trong đầu mình ở kiếp trước sao? Sao nó cũng xuyên qua theo? Thế này không khoa học! ! !"
Lôi Lâm cảm thấy khó có thể tin, trong đầu lập tức ra lệnh: "Chip! Quét não bộ, tìm kiếm vị trí hệ thống phụ trợ!"
"Tích! Quét qua hoàn thành! Không phát hiện dị vật tồn tại trong đầu chủ thể!"
Chỉ trong nháy mắt, âm thanh cứng nhắc của Chip đã vang lên.
"Tiếp tục quét toàn thân, thuận tiện thể hiện ra số liệu thân thể!"
Lại là âm thanh máy móc cứng nhắc.
"Tích! Quét qua hoàn tất!"
"Phương Minh (Lôi Lâm Pháp Lôi Nhĩ) lực lượng: 0. 4 nhanh nhẹn: 0. 5 thể chất: 0. 4 trạng thái: Sọ sau chảy máu, nhiều phần mô mềm bị thương."
"Trong cơ thể chủ thể không phát hiện Chip!"
Trước mắt Lôi Lâm, xuất hiện một hình chiếu không gian ba chiều, một bên là thân thể Lôi Lâm, còn một bên là số liệu.
"Không có Chip sao? Mình nói rồi mà, Chip chính là thực chất, làm sao có thể đi theo linh hồn cùng xuyên việt?" Lôi Lâm lại nghĩ: "Xem ra trong quá trình nổ tung hoặc là xuyên việt đã xảy ra biến dị, công năng của Chip đã dung hợp với linh hồn của mình..."
"Nếu như còn ở thế giới lúc trước thì đây chính là phát hiện trọng đại đấy! Không chỉ chứng minh được linh hồn tồn tại, còn công bố khả năng vật chất cùng linh hồn chuyển hóa lẫn nhau! Việc này tuyệt đối sẽ khiến mấy ông già thuộc viện khoa học nổi điên, nhưng đáng tiếc, bọn họ vĩnh viễn không thấy được!"
Loại Chip này chính là vật thiết yếu của một nhà khoa học kiếp trước, bởi vì vấn đề nhân quyền cùng tinh thần nên không có trí tuệ nhân tạo tồn tại, chỉ có hai tác dụng chính là phân tích cùng chứa đựng.
Công năng phân tích chính là có thể căn cứ vào mệnh lệnh của chủ thể để thu thập tư liệu mẫu, tiến hành mô phỏng suy diễn.
Công năng chứa đựng lại càng đơn giản, chính là có thể ghi chép lại tất cả những kinh nghiệm mà chủ thể trải qua, căn cứ vào đo lường tính toán kiếp trước, loại Chip này có thể ghi chép lại toàn bộ mọi chuyện xảy ra trong thời gian vạn năm.
"Vì sao Chip lại hợp thể với linh hồn, loại vấn đề này phải chờ đến sau này khi có năng lực cùng điều kiện rồi suy nghĩ! Nhưng đã có Chip thì mình ở thế giới này cũng coi như có vốn liếng!"
Khóe miệng Lôi Lâm khẽ cong, đột nhiên hiện ra nụ cười sáng lạn. Hắn biết rất rõ ở thời đại Trung Cổ này lại có kết quả của khoa học kỹ thuật tương lai sẽ khiến con đường tương lai nhất định không bình thường! ! !
"Chẳng qua! Thể chất của Lôi Lâm này đúng là..." Nhìn số liệu trước mắt, Lôi Lâm thật sự cảm thấy bó tay.
Đây là dùng chỉ tiêu các hạng sinh lý của một người trưởng thành làm tiêu chuẩn, trên lý luận, người trưởng thành bình thường sẽ có chỉ tiêu các hạng đạt tới cấp 1. Lôi Lâm mặc dù mới mười ba mười bốn tuổi, nhưng số liệu thế này không khỏi quá thấp.
"Hả? Không đúng, chính xác là thân thể của nhân loại ở thế giới này phổ biến yếu nhược! Chip, quét số liệu thân thể con người chung quanh!"
"Tích! Nhiệm vụ thành lập! Bắt đầu thu thập số liệu!"
Gần như chỉ trong nháy mắt, trước mặt Lôi Lâm đã hiện ra hình ảnh 3D của thân thể mấy người ở chung quanh, cùng số liệu của họ.
"Không rõ tên, giới tính: Nam, lực lượng: 0. 9, nhanh nhẹn: 1. 1, thể chất 0. 8 "
" Không rõ tên, giới tính: Nam, lực lượng: 1. 2, nhanh nhẹn: 0. 9, thể chất 1. 0 "
" Không rõ tên, giới tính: Nữ, lực lượng: 0. 8, nhanh nhẹn: 1. 2, thể chất 0. 7 "
"Được rồi! Xem ra thể chất nhân loại ở thế giới này phổ biến còn mạnh hơn so với nhân loại ở thế giới tương lai, Lôi Lâm này còn không bằng một cô gái... Mình cũng xấu hổ thay..."
Lôi Lâm liếc mắt nhìn chung quanh, đều là nhiều thiếu niên không chênh lệch nhiều với hắn, đặc biệt nhìn một thiếu nữa nhìn có vẻ yếu ớt, thế mà thế chất của người ta cũng vượt xa Lôi Lâm mấy con phố thì hắn đã hoàn toàn tuyệt vọng.
"Hiện tại xem ra Lôi Lâm này chính là một phế vật hết ăn lại nằm, háo sắc vô độ!"
"Không rõ tên, giới tính: Nam, lực lượng: 3. 3, nhanh nhẹn: 2. 5, thể chất 3. 2, cảnh cáo! Cảnh cáo! Là sinh vật vô cùng nguy hiểm, đề nghị chủ thể lập tức rời xa 1000m trở lên! ! !"
Cảnh báo màu đỏ lấp lóe khiến Lôi Lâm trực tiếp rơi vào khiếp sợ.
" Số liệu bình quân 3. 0!" Lôi Lâm lại quét mấy lần, xác định Chip không sai lầm mới trực tiếp bó tay.
"Ngay cả vô địch thế giới cũng không đạt được tiêu chuẩn này, nếu ở kiếp trước, người này hoàn toàn có thể mặc quần tam giác ở ngoài giả bộ thành siêu nhân rồi!"
Lôi Lâm thân là nhà khoa học nên hiểu rất rõ thể chất3. 2 này đại biểu cho việc người này có sức chịu đòn, tính kháng virus, tốc độ khôi phục thân thể đều gấp ba thường nhân trở lên! ! !
Chỉ tiêu các hạng thân thể đều gấp ba thường nhân, cũng không đơn giản là cộng lại như vậy, khái niệm này nghĩa là gì?
Đại biểu chính là người này có thể tay không tấc sắt đánh bại hơn mười người, thậm chí hơn một trăm người vây công, ở kiếp trước thì đây chính là siêu nhân!
"Chỉ sợ, cũng chỉ có Người Sinh Hóa trong phòng thí nghiệm, thông qua cải tạo gien mới có số liệu này, hơn nữa, cũng chỉ có thể đạt tới hạng nhất! Thế giới này quả nhiên không đơn giản!"
Lôi Lâm vừa suy ngh, vừa nhìn về phía người có được thực lực khủng bố như vậy.
Đó là một người mặc đồ đen phụ trách phân phát đồ ăn, tầm tuổi trung niên, trên mặt có một vết sẹo kéo dài từ trán đến bờ môi, gần như tách gương mặt thành hai bên, nhìn vào chỉ thấy vô cùng hung ác.
Thiếu niên mặt tàn nhang lúc trước chính là bị người này dọa sợ.
"Đây là nô bộc học viện phụ trách tiếp chúng ta, nghe nói còn không phải Phù Thủy, rõ ràng đã khủng bố như vậy, vậy Phù Thủy chân chính sẽ có dáng vẻ thế nào?"
Lôi Lâm đột nhiên phát hiện, hắn sinh ra hứng thú cùng tò mò mãnh liệt đối với nghề nghiệp Phù Thủy này, hận không thể lập tức đi tới học viện để tìm tòi hư thực.
Hàng người rất ngắn, lập tức đã đến lượt Lôi Lâm, người áo đen mặt sẹo đưa một phần bánh mì trắng và nước trái cây cho Lôi Lâm xong rồi không nói gì, chỉ phất phất tay, vẻ mặt không kiên nhẫn.
Nếu là Lôi Lâm lúc trước, cho dù bởi vì không ở trong nhà, không dám kéo người này ra đánh vài roi, sắc mặt cũng tuyệt đối sẽ không tốt đẹp, thậm chí sẽ mắng hai câu.
Nhưng Lôi Lâm hiện tại đương nhiên sẽ không ngu ngốc như vậy, dựa theo ký ức, dùng lễ nghi của một người quý tộc: "Cám ơn ngài! Tiên sinh!"
Người áo đen vẫn không tỏ vẻ gì, nhìn Lôi Lâm quay người rời đi.
"Ồ! Không thể tưởng được Lôi Lâm kia lại dùng lễ nghi, giống y như một quý tộc vậy!" Có hai thiếu niên theo ở phía sau không khỏi xì xào bàn tán.
"Nhanh đuổi kịp!" Người mặt thẹo lại lên tiếng, tiếng nói như sấm đột nhiên nổ tung bên tai hai người này.
Tiếng vang ầm ầm, thậm chí dọa cho một thiếu niên sợ đến mức trực tiếp ngã ngồi dưới đất.
Lôi Lâm mặc kệ nghị luận đằng sau, nhìn lạnh lẽo chung quanh, khẽ cười khổ: "Được rồi! Mình đúng là không được người khác hoan nghênh!"
Nhìn Kiều Trị, hắn cũng vội vàng hơi quay đầu, bàn tay sau lưng còn lắc lắc, ra ám hiệu.
"Ồ! Được rồi! Nể tình thuốc bôi, anh đây sẽ không vạch trần chú!" Lôi Lâm thở dài, tìm một chỗ tương đối vắng vẻ, cũng mặc kệ có trải thảm hay không, trực tiếp ngồi xuống, bắt đầu gặm lấy gặm để.
" Bánh mì trắng này còn thì không ngon bằng kiếp trước! Nhưng ở trong trí nhớ của Lôi Lâm thì đây đã là đồ ăn chỉ lễ tết mới có rồi!"
Lôi Lâm vừa ăn vừa nghĩ.
Căn cứ vào ký ức của Lôi Lâm, sức sản xuất ở thế giới này còn rất thấp, bánh mì trắng là đồ ăn của quý tộc, tiểu quý tộc bình thường, chỉ có vào ngày lễ long trọng, tiến hành chúc mừng mới có thể dùng.
Đối với nông phu bình thường, bánh mì đen vừa cứng lại không có dinh dưỡng chính là mỹ vị vô thượng rồi.
Nghĩ đến bánh mì đen trong trí nhớ mà mình từng thấy, cứng đến mức có thể dùng như viên đá thì Lôi Lâm lại thở dài: "May là vận khí không tệ, dù là quý tộc hay Phù Thủy, đều là cao tầng ở thế giới này, không cần chịu khổ!"
Ăn như hổ đói ăn xong miếng bánh mì trên tay, lại uống một hơi cạn sạch nước trái cây, Lôi Lâm mới cảm thấy mỹ mãn đưa tay lau lau miệng, rồi mới trở lại xe ngựa.
Căn cứ vào kinh nghiệm dĩ vãng, các thiếu niên quý tộc sẽ dựng lều vải ở nơi trú quân, nghỉ ngơi một tối rồi mới đi, nhưng rõ ràng sẽ không có người nào mời Lôi Lâm, chính hắn cũng không mang lều vải, chỉ đành ngủ lại trên xe ngựa vừa lạnh lại vừa cứng!
"Vừa rồi nhìn quanh mới thấy, có hơn năm mươi học đồ, hai mươi lăm người mặc đồ đen, mặc áo choàng trắng là có địa vị cao nhất, có ba người!"
Nghĩ đến tình cảnh vừa rồi chỉ đứng từ xa để nhìn mà lại lập tức bị phát hiện, Lôi Lâm vẫn thấy lông tơ cả người dựng thẳng lên.
Đặc biệt khi Chip nhắc nhở "Phát hiện phóng xa không rõ!" "Bị lực từ trường không rõ quấy nhiễu, không thể quét qua!"
Càng khiến đáy lòng Lôi Lâm lạnh lẽo!
"Xem ra cho dù có Chip! Mình vẫn là kẻ yếu ở thế giới này! Có điều chính vì như thế, mới khiến mình càng thêm khát vọng lực lượng của Phù Thủy!"
Trong mắt Lôi Lâm dường như bốc lên hai ngọn lửa.
"Vẫn nên đi ngủ sớm một chút thôi! Ngày mai còn phải chạy đi đấy!"
Lôi Lâm cởi áo khoác rồi bổ nhào trên mặt đất, để mình ngủ thoải mái hơn một điểm.
"Hành trình này đã đi hơn ba tháng, đi xuyên qua mười vương quốc, rõ ràng còn chưa tới mục đích, điều kiện giao thông thời cổ đại này thực sự là..."
Hai mắt nhắm lại, mơ mơ màng màng cũng không biết trôi qua bao lâu, cửa xe ngựa đột nhiên "Phanh" một tiếng rồi mở ra.
Lôi Lâm đột nhiên đứng dậy, lập tức ngửi thấy được mùi hương hoa hồng.
Mùi hương thơm ngát mà không nồng, rất là dễ ngửi, khiến thân thể của hắn xuất hiện rung động, khơi gợi lên trí nhớ của hắn.
"... Lôi Lâm! Ngươi vẫn khỏe chứ?" Một giọng nữ dễ nghe truyền vào.
"Là Bối Tư Tháp sao? Mời vào!" Lôi Lâm né sang một bên.
Hương hoa trong xe ngựa lập tức chuyển thành nồng nàn, theo đó là một cô gái xinh đẹp bước vào.
Làn da trắng nõn, chỉ mặc quần áo màu đỏ bó sát, lộ ra đường cong nóng bongt.
Càng khiến Lôi Lâm khó quên là mái tóc bạch kim của thiếu nữ, và đôi mắt đỏ như bảo thạch, kết hợp với khuôn mặt xinh đẹp, tạo thành vẻ hoặc mị kỳ dị.
Đây chính là thiếu nữ làm hại Lôi Lâm chịu một trận đánh, hơn nữa còn mất mạng -Bối Tư Tháp!
"Xin hỏi có chuyện gì sao?" Thiếu nữ này tuy phát dục rất khá, vô cùng có sức hấp dẫn đối với Lôi Lâm, nhưng đối với Phương Minh đến từ dị giới, đã sớm trải qua thời điểm điên thì cô nàng cũng chỉ là người có chút tư sắc mà thôi.
Biểu hiện ra ngoài chính là lãnh lãnh đạm đạm.
Rất rõ ràng, loại thái độ này khiến để thiếu nữ đối diện có chút giật mình, lời nói chuẩn bị trước đó cũng không nói ra được.
Sau một hồi im lặng thật lâu, cô nàng này mới từ trong lòng ra một bình thủy tinh nhỏ, đặt vào trong tay Lôi Lâm: "Chuyện này... Đây là thuốc trị thương, bôi ở trên người thì tốt rồi! Thật... Thật xin lỗi!"
Thiếu nữ khẽ khom người, lộ ra tuyết trắng no đủ trước ngực, Lôi Lâm thấy mà trong lòng khẽ động.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT