Lưu Mỹ Vân cười một tiếng, mới gặp chút chuyện lớn đã định lấy cái chết ra để dọa người khác, nếu hôm nay cô không cho bà lão này một bài học, đúng là có lỗi với những người vây xem xung quanh rồi.
"Muốn chết đúng không." Lưu Mỹ Vân cầm lấy gạch rơi xuống chỗ góc tường, không để ý đến ánh mắt kinh ngạc của những người xung quanh, ném đến trước mặt bà lão: "Cửa của nhà tôi làm bằng gỗ, lâu năm rồi không đâm được đâu, bà dùng cái này, đập một cái lên đầu, nếu đập xong mà chết rồi, xem như tôi tặng bà một cái áo bông mặc, nếu không chết, tôi sẽ báo cảnh sát cứu thương đến mang bà đi bệnh viện. Tôi muốn xem xem, là ai sống không tốt đây."
Đôi mắt kiều mỵ của Lưu Mỹ Vân lúc này đang toát ra khí lạnh bức người, thân ảnh đơn bạc đứng giữa đám người thẳng thắn lại cứng cỏi.
Rất nhiều người bị khí lạnh của cô gái nhỏ này toát ra làm cho khiếp sợ, bọn họ không ngờ, một cô gái mềm yếu lại nói ra những lời ác độc như vậy, dáng vẻ cũng không giống như đang giả vờ.
Còn báo cảnh sát trước nữa, nếu nghiêm trọng, trên đường đến bệnh viện không chừng còn tắt thở, cô nhóc này bụng dạ đủ đen tối.
"Cô." Bà lão bị gạch nện xuống, sợ tới mức run run lên, giương mắt nhìn lại thấy con ngươi sắc lạnh của Lưu Mỹ Vân, sống lưng bà ta lạnh toát, cổ họng như bị thứ gì chắn ngang, không thể nói được một câu đầy đủ, may mà có một con dâu nhỏ đứng bên cạnh cho bà lão một bậc thang đi xuống.
"Mẹ, trên mặt đất lạnh lắm, con đỡ mẹ đứng lên trước." Người phụ nữ kia cố gắng nâng bà lão dậy, nhỏ giọng thì thầm bên tai bà vài câu.
Hai mắt bà lão quét qua người Lưu Mỹ Vân và Lục Trường Chinh, không biết nàng dâu kia nói gì bên tai bà lão, mà đột nhiên bà lão dừng lại, hừ lạnh một tiếng, rất không tình nguyện nói: "Không phải chỉ là một cái áo bông rách nát thôi sao? Tôi bảo vợ con trai tôi trở về đưa cho cô một cái. Trẻ con cãi nhau ầm ĩ hết cả lên, nhiều chuyện."
Sao Lưu Mỹ Vân có thể thật thà mà tin tưởng bà lão thực sự trở về lấy áo bông cho cô được chứ.
Nhưng mà dù là thật hay giả, hôm nay cô cũng không định buông tha cho nhà này. Không đơn giản chỉ là một chiếc áo bông, cô còn muốn giết gà dọa khỉ, cảnh báo những người ở xung quanh.
Lưu Mỹ Vân vẫn nhớ rõ, Chu Tuệ Như bị thương ở thắt lưng cũng vì có người cố tình đổ nước xà phòng ra mặt đất. Hôm nay, cho dù có lấy áo bông về hay không, chờ đến khi cô về quân đội, chắc chắn có người sẽ mang thù mà ngáng chân với gia đình nguyên chủ, cho nên không độc ác, sợ rằng trí nhớ của vài người không được lâu.
Quả nhiên bà ta vội vàng rời đi, cũng không đi về phía nhà mình mà đi về phía ngã tư đường.
Chỉ một lúc sau, bà ta đã dẫn hai nhân viên công tác đến đây.
"Chính là cô ta, đã nhốt con tôi vào trong phòng, còn bắt nạt mẹ chồng tôi."
Chỉ thấy người phụ nữ vừa rồi chỉ cụp mi mắt xuống, đứng trước mặt bà lão không kêu không rên một tiếng, bây giờ nói chuyện lại lưu loát linh hoạt như kể chuyện, nói Lưu Mỹ Vân còn độc ác hơn cả những người phụ nữ độc ác nhất.
"Đồng chí, đây là chuyện gì thế, vị thím này báo cáo, nói rằng một mình cô mang con trai bà ta đến đây nhốt?" Hai nhân viên công tác đều còn rất trẻ, có vẻ chỉ hơn Lưu Mỹ Vân vài tuổi, bình thường hay đi xung quanh nơi này, xử lý các tình huống tranh cãi cùng mâu thuẫn nhỏ.
Nếu tình huống hơi nghiêm trọng một chút, bọn họ sẽ đưa người đến đồn công an để thẩm vấn.
Nhưng nhìn thấy hai người Lưu Mỹ Vân và Lục Trường Chinh đều mặc quân trang, bọn họ đã nhẹ nhàng đi rất nhiều, không thể chỉ nghe lời nói một phía của vị phụ nhân(*) kia.
(*) Chỉ người phụ nữ đã có chồng.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT