"Người nhà cậu ấy thật sự có thể đồng ý?" Chu Tuệ Như nghe con gái nói có chút động lòng.

Thấy sắc mặt mẹ Chu thả lỏng, Lưu Mỹ Vân gật đầu chắc chắn: "Nếu như không đồng ý, con cũng không thể dẫn anh ấy vào nhà được. Mẹ, mẹ cũng đừng lo lắng nhiều quá, nếu như mẹ và ba tin tưởng con, có thể để Bác Văn đi, con đảm bảo có thể cho nó khỏe mạnh lớn lên, học hành đàng hoàng."

Nếu như không phải từng nhìn thấy cảnh ngộ bi thảm của cả nguyên chủ, nói thật, Lưu Mỹ Vân cũng không muốn làm người “đỡ đệ ma”(*).

(*) Để chỉ những người phụ nữ không quan tâm đến tình cảnh chính mình, thường là do ảnh hưởng của dòng họ, quá phận trợ giúp cho anh em nhà mẹ đẻ.

Tóm lại trẻ con ở bên cạnh ba mẹ mới có cảm giác an toàn nhất, một chị gái chênh lệch em trai mười mấy tuổi như cô cho dù làm tốt đến mấy, cũng không thể thay thế ba mẹ.

Nhưng bây giờ không phải hoàn cảnh đặc biệt cần được đối xử đặc biệt sao.

"Con và Bác Văn đều chui ra từ trong bụng mẹ, hai đứa các con là chị em ruột, mẹ không tin con thì tin ai đây?"

Chu Tuệ Như gõ lên đầu Lưu Mỹ Vân một cái, tính tình của con gái bà như thế nào, bà là người hiểu rõ nhất, mặc dù khi con trai ra đời, con gái đã vào bộ đội, thời gian hai chị em ở chung hoàn toàn không nhiều, thế nhưng mỗi lần chỉ cần con gái vừa về đến, hai chị em dính lại với nhau giống như đồ chơi làm bằng đường, cho đến ngày con gái quay lại bộ đội, con trai khóc đến độ tan nát cõi lòng, qua năm ba ngày mới hết khóc.

"Con bàn bạc lại với ba con thử xem."

Mặc dù Chu Tuệ Như động lòng, thế nhưng vẫn chưa đồng ý.

Chắc chắn là không nỡ, thế nhưng vì để con trai có thể lớn lên trong một môi trường tốt, cho dù bà không nỡ, cũng phải hạ quyết tâm.

Con trai nhỏ bây giờ năm tuổi, ở cùng với bọn họ, cả ngày không bước ra khỏi cửa, lúc trước còn hoạt bát thông minh, bây giờ nhìn thấy người lạ là trốn đi mất, cứ tiếp tục như vậy, bà cũng không biết nên làm gì.

"Vâng, con cũng sẽ nói lại với ba. Chuyện này không vội, ngày mai con đưa mẹ đến bệnh viện trước, chữa khỏi cái thắt lưng bị thương, phải làm giải phẫu thì làm giải phẫu, để lâu như vậy mãi cũng không được."

Thắt lưng của Chu Tuệ Như bị thương là do khoảng thời gian trượt chân té ngã khi đang quét dọn nhà vệ sinh, đến bệnh viện khám bác sĩ nói phải làm giải phẫu, nhưng đôi vợ chồng này làm gì có tiền, cuối cùng chỉ có thể về nhà nằm, nghĩ cách góp đủ tiền rồi mới đến bệnh viện.

Lưu Mỹ Vân nhớ trong cảnh tượng nhìn thấy trước đó, khi nguyên chủ rời khỏi bộ đội về nhà, ca phẫu thuật của mẹ Chu đã làm xong, đang nằm trên giường điều dưỡng, vừa nghe thấy cảnh ngộ của nguyên chủ, đau lòng lăn từ trên giường xuống, từ đó thắt lưng của bà mãi không khỏi hẳn được.

"Qua ít ngày nữa đi, chờ mẹ và ba con lãnh tiền lương đã." Chu Tuệ Như có chút khó xử.

Mặc dù quét dọn nhà vệ sinh, nhưng tốt xấu gì hai vợ chồng vẫn có thể lấy được một phần phụ cấp ít ỏi, đi bệnh viện một chuyến, tất cả vốn liếng đều móc sạch.

"Không được, ngày mai đi ngay." Thái độ của Lưu Mỹ Vân cứng rắn: "Chuyện tiền nong mẹ không cần lo lắng, chỗ con vẫn còn tiền trợ cấp tiết kiệm mấy tháng."

Lúc trước khi nguyên chủ ở bộ đội, tiền trợ cấp mấy tháng đều dồn lại với nhau rồi gửi về trong nhà. Nhưng số tiền này ba mẹ của nguyên chủ hoàn toàn không động tới, tất cả đều bỏ vào trong một quyển sổ gấp, khi nguyên chủ lấy chồng ba mẹ đưa lại cho nguyên chủ không thiếu một đồng để cô mang đi.

"Vậy không được, tiền của con phải cất đấy, đến khi con lấy chồng thì dùng." Chu Tuệ Như từ chối không chút nghĩ ngợi.

"Mẹ, mẹ đừng cố chấp với con, người quan trọng hay là tiền quan trọng. Tiền trợ cấp con gửi cho mẹ lúc trước có phải ba và mẹ cất đi chưa từng dùng tới không. Đúng lúc, ngày mai mẹ đưa quyển sổ đó cho con."

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play