Lưu Mỹ Vân dõng dạc nói một đoạn dài, kết hợp với bối cảnh của thời đại này, thêm vài câu trích lời mang năng lượng tích cực, những người xung quanh bất tri bất giác bị ngôn ngữ của cô thu hút, lắng nghe hết sức chăm chú, hoàn toàn quên mất những chuyện trong nhà cô.
Tần Tiểu Nguyệt hừ lạnh một tiếng, điều cô ta ghét nhất chính là bộ dạng thích ra vẻ nổi trội của Lưu Mỹ Vân, nhưng nghĩ đến chuyện người này sắp biến mất khỏi đoàn văn công, cũng lười ganh đua cao thấp với cô, bưng hộp cơm một mình trở về ký túc xá.
"Mỹ Vân, cậu thật giỏi, nhiều như vậy cậu đều học thuộc rồi à?"
Tống Hồng Anh nhìn cô với vẻ mặt sùng bái, quả thật không thể tin được Lưu Mỹ Vân nằm trên giường mấy ngày để dưỡng cái chân bị thương, nói muốn học tập trích lời của những người có cống hiến, kết quả lúc này mới được mấy ngày thôi, đã học thuộc toàn bộ rồi.
"Chờ mình đi rồi, cậu cũng phải học thuộc nhiều một chút." Lưu Mỹ Vân có hơi không yên lòng mà căn dặn cô ta: "Đừng trêu chọc Tần Tiểu Nguyệt, cậu cứ nhảy múa cho tốt, những chuyện khác không nên ganh đua cao thấp làm gì, lỡ như rước họa vào thân còn liên lụy người nhà."
"Biết rồi, trở về mình sẽ học thuộc!" Tống Hồng Anh trịnh trọng gật đầu.
"Đồng chí Lưu Mỹ Vân!" Một chàng trai thân hình gầy gò bước nhanh đến trước mặt Lưu Mỹ Vân chào một cái: "Trung đoàn trưởng Phùng gọi cô đến văn phòng của bà ấy một chuyến."
Lưu Mỹ Vân cảm ơn người ta, kêu Tống Hồng Anh tiện thể giúp cô đem hộp cơm về ký túc xá, đi theo chàng trai cùng đến văn phòng của Phùng Ngọc Quyên.
Trên đường đi, chàng trai đỏ mặt, đấu tranh hồi lâu mới dám mở miệng: "Đồng chí Lưu Mỹ Vân, vết thương ở chân của cô đã đỡ hơn chưa? Tôi biết trên núi có một loại thảo dược, rất có hiệu quả trong việc chữa những vết thương do té ngã. Những người ở quê bọn tôi, trước kia lên núi bị trật chân đều dùng loại thảo dược đó đắp lên."
Chàng trai này khoảng mười bảy mười tám tuổi, làn da ngăm đen, nói chuyện mang theo giọng địa phương nồng đậm.
"Vết thương của tôi đã đỡ hơn nhiều rồi, cảm ơn cậu nha, đồng chí, cậu là người tỉnh Dự(*) à?" Lưu Mỹ Vân cười nói.
(*) Tên gọi khác của tỉnh Hà Nam.
"Ừm!" Chàng trai ngượng ngùng sờ lên ót, giọng điệu có chút tự ti: "Tiếng phổ thông của tôi không được tốt."
"Có thể nghe hiểu là được rồi, nếu như cậu muốn tiến bộ, có thể luyện tập với đài phát thanh nhiều hơn."
Khi Lưu Mỹ Vân ở kiếp trước, mặc dù nói chuyện không có khẩu âm, nhưng vừa nói, người khác đã có thể biết cô là người ở đâu, về sau cũng luyện tập với TV phát thanh rất lâu, mới có thể nói được tiếng phổ thông mà không còn nghe ra giọng địa phương.
"Cảm ơn cô, đồng chí Lưu Mỹ Vân! Tôi nhất định sẽ luyện tập nhiều hơn!"
Chàng trai ngại ngùng cười cười, đôi mắt híp thành một khe hẹp, trông vừa chất phác vừa giản dị.
"Báo cáo."
Đi đến văn phòng, Lưu Mỹ Vân báo cáo rồi đi vào, bên trong chỉ có một mình Phùng Ngọc Quyên.
"Chân của em thế nào rồi? Đi đường không có vấn đề gì chứ?" Phùng Ngọc Quyên hỏi.
"Báo cáo trung đoàn trưởng, đi đường không có vấn đề gì!"
Phùng Ngọc Quyên khẽ gật đầu, vẫn đem một cái ghế đẩu đế, để cô ngồi nói chuyện.
"Đã là một cô gái trưởng thành rồi, sau này phải chú ý một chút, đừng bất cẩn va đập như vậy nữa." Phùng Ngọc Quyên giống như một người mẹ thương tiếc con mình, dặn dò Lưu Mỹ Vân cẩn thận, sau khi dặn dò xong mới lấy ra một tấm vé xe lửa từ trong ngăn kéo đưa cho cô: "Ngày mai tiểu đoàn trưởng Lục chờ em ở nhà ga, có cậu ấy đưa em trở về, cô cũng không có lo lắng gì."
Lưu Mỹ Vân sững sờ, Lục Trường Chinh đến nhanh như vậy sao.
Nói cách khác báo cáo kết hôn của bọn họ đã được thông qua rồi?
Chuyện này nhanh đến mức không thể tưởng tượng được luôn.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT