Trán hai người tựa vào nhau, hô hấp quấn quít

Tác giả: Thất Thốn Thang Bao

(Edit: Andy/andy9718.wordpress.com)

*

Cơn ngái ngủ của Ôn Bạch tan biến sạch sẽ.

Cậu quan sát lòng bàn tay mình, xem lại quần áo trên người mình, trước khi ngủ ra sao, bây giờ vẫn y thế.

Thậm chí đến cả mảnh giấy viết câu "sàng tiền minh nguyệt quang*" cũng vẫn còn – gần đây đèn sen nhỏ học ngâm thơ, thỉnh thoảng cao hứng lên sẽ lấy bút viết vài câu mang tới cho Ôn Bạch xem.

(*một câu trong bài thơ Tĩnh Dạ Tứ - Cảm nghĩ trong đêm thanh tĩnh của Lý Bạch, dịch nghĩa: ánh trăng sáng rọi đầu giường)

Lục Chinh kiếm cho con trai mình một cái hộp để cất mấy mảnh giấy này, mới có vài ngày đã đầy ắp.

Có lẽ do không cất được vào đó nữa nên nhét vào túi của Ôn Bạch.

Khi đó Ôn Bạch mơ màng buồn ngủ, chỉ nhớ có nghe đèn sen nhỏ đọc hai câu thơ rồi nó nhét mảnh giấy chép thơ vào túi áo của cậu.

"Ánh trăng sáng..." Ôn Bạch thất thần, "Rất hợp với tình hình hiện tại."

Xem xong, cậu gấp kỹ mảnh giấy rồi cất lại vào túi.

Ôn Bạch nhìn ngó xung quanh, nghi hoặc càng sâu.

Mặc dù cơ thể đang lơ lửng giữa không trung nhưng cậu lại không cảm nhận được cảm giác không trọng lượng lẽ ra phải có. Chỉ khi gió thổi qua, không có thứ gì che chắn nên hơi lung lay, cho cậu một loại ảo giác hư không vô định.

Cậu không nhìn rõ tình hình bên dưới mặt đất, tuy đã rất cố gắng xác nhận nhưng đầu óc cậu quay cuồng như đang chứa một đống sương mù, biến hết tất cả mọi thứ thành màu da cam.

Ôn Bạch cũng đoán rất có thể mình đang ở trong một mộng cảnh nhưng trực giác của cậu mách bảo rằng cảm giác này rất chân thực.

Tuy nhiên cậu không nhúc nhích được, không hạ xuống được mà cũng không bay lên thêm được, cảm giác lúc này giống như đang bị một sợi dây buộc cố định, chỉ có thể lay động trong phạm vi nho nhỏ.

Ôn Bạch thở dài, cậu ngửa mặt lên trời, góc áo bị gió hất tung lên.

Âm thanh khá lớn, hẳn là phải nên rất lạnh.

Tại sao nghe thấy nhưng cơ thể lại không có cảm giác gì?

Nhưng Ôn Bạch vẫn vô thức rùng mình.

Ngoài trời đông rét mướt lạnh cóng mà cậu lại chỉ đang mặc một cái áo ngủ mỏng, nhận thức này khiến Ôn Bạch nổi hết da gà.

Cậu càng cho rằng khả năng cao mình đang nằm mơ.

Ôn Bạch bỏ cuộc, không vùng vẫy nữa.

Ngọc hồ lô vẫn còn đây, ngay từ đầu cậu đã thử chạm vào nó hai lần, vô ích.

Ưu điểm khi nhận việc ở âm ty chính là chỗ này, đang ở một nơi mơ hồ như thế này nhưng Ôn Bạch lại không cảm thấy quá căng thẳng, ngoại trừ chút ít giật mình hoang mang ban đầu.

Nếu không phải đang lơ lửng trên không trung, phong cảnh thực ra có thể gọi là rất đẹp.

Mặc dù bóng đêm là màu sắc cơ bản nhất nhưng hoàn toàn không bị chìm, trăng sao khảm lên, giống như đây mới chính là màu sắc nguyên bản của nó.

Ôn Bạch chưa bao giờ cách mặt trăng gần như vậy.

Gần đến mức... giơ tay ra là có thể chạm đến.

Ôn Bạch lại bị buồn ngủ.

Lúc cậu vừa nhắm mắt thì cảm nhận được một luồng khí tức mạnh mẽ, mang theo cái nóng như thiêu như đốt.

Ôn Bạch kinh hãi.

Thêm làn gió nữa thổi đến, ngoại trừ hơi choáng váng do bị lắc lư ra thì cậu vẫn không cảm nhận được hơi lạnh.

Vậy mà khí nóng kia lại rất chân thật, đè ép nặng nề lên người cậu.

Một bóng người xuất hiện đằng xa, đến khi Ôn Bạch nhìn thấy rõ, khí nóng biến mất sạch chỉ trong nháy mắt.

"Lục Chinh!" Ôn Bạch mừng rỡ hô lên, cơ thể lập tức mềm nhũn.

Một cơn gió thổi đến từ sau lưng, đỡ lấy cơ thể của cậu.

Lúc hoàn hồn, ngọn gió kia đã thay bằng bàn tay của Lục Chinh.

Ôn Bạch cũng không biết tại sao lúc đó mình như bị rút hết sức lực, hai tay cậu vòng qua cổ Lục Chinh mới miễn cưỡng trụ được.

Hai cái trán tựa vào nhau.

Tư thế cực kỳ thân mật.

Ôn Bạch nghe thấy Lục Chinh thở dài một hơi.

"Sao em không biết sợ là gì vậy?" Tiếng của Lục Chinh kề sát ngay bên tai Ôn Bạch.

Hắn thì rất sợ.

Ôn Bạch khó hiểu: "Không phải em đang nằm mơ sao?"

Lục Chinh bất đắc dĩ: "Ừm, nằm mơ."

Đương nhiên Ôn Bạch nghe ra được sự qua loa trong câu trả lời của Lục Chinh: "Không phải nằm mơ sao?"

Lục Chinh ôm cậu chặt hơn một chút, một tay bóp nhẹ mặt Ôn Bạch: "Có thấy đau không?"

Ôn Bạch: "Đau."

Lục Chinh: "Anh đâu có dùng sức."

Ôn Bạch: "Vậy thì cũng đau."

Lục Chinh bật cười thành tiếng.

"Nếu không phải mơ thì đó là cái gì?" Ôn Bạch cúi đầu nhìn xuống bên dưới.

"Nói anh nghe trước, ngoại trừ buồn ngủ ra thì có thấy khó chịu chỗ nào không?" Lục Chinh nâng mặt Ôn Bạch lên.

Ôn Bạch lắc đầu, hỏi: "Cho nên em bị mệt là có nguyên do sao?"

Lục Chinh "ừ" một tiếng, "Em còn nhớ cơn gió mà Chu Tước mang đến ban chiều không?"

Ôn Bạch vô thức sờ lên má mình, vết thương nhỏ xíu kia biến mất rồi, hẳn là trong lúc cậu ngủ, Lục Chinh đã giúp cậu xử lý.

"Lúc mà hồn tranh đỡ giúp em ấy ạ?"

"Ừ." Lục Chinh xoa nhẹ lên vị trí bị thương của Ôn Bạch: "Cơn gió đó người phàm không chịu nổi, hồn thể bị tác động trở nên bất ổn, dẫn đến có cảm giác mệt mỏi rã rời."

Lúc ấy tất cả mọi người đều không phát hiện, bao gồm cả Lục Chinh.

Ôn Bạch rất sợ lạnh, từ đầu đông điều này đã thể hiện rất rõ ràng.

Khi cậu mang bức Dắt Trâu, đèn sen nhỏ và người giấy ra ngoài tắm nắng, chính cậu cũng thường phơi cùng một lúc, thỉnh thoảng còn ngủ quên luôn.

Lúc Ôn Bạch ngủ không ai dám làm ầm ĩ, cuối cùng đều là Lục Chinh bế cậu về phòng, bởi vậy nên chiều nay khi Ôn Bạch tỏ ra mệt mỏi, hắn còn tưởng trạng thái này cũng giống thường ngày.

... Điều mấu chốt nhất chính là âm ty từ trước đến nay chưa bao giờ có người phàm, Ôn Bạch là trường hợp đầu tiên.

Đối với đám người sống trong thiên địa nghìn vạn năm như bọn họ mà nói, cơn gió đó không đau không ngứa, hiệu lực cơ bản bằng không, thậm chí chưa tính đến bọn họ, gặp các âm sai thôi cũng chẳng có ảnh hưởng gì.

Bởi vì hoàn toàn quên mất khái niệm này nên Lục Chinh cũng không phát hiện, hơn nữa còn có hồn tranh cản thay Ôn Bạch, trên mặt cậu chỉ có vết trầy da nhỏ nên cũng quên xem xét kỹ hơn.

Tới khuya đến xem mới phát hiện linh hồn của cậu không còn ở đây nữa.

Khi đó Lục Chinh thậm chí vẫn chưa nhận ra nguyên nhân nằm ở chỗ Chu Tước, linh hồn bị mất, hắn còn tưởng rằng giống như Khương Kỳ, có kẻ lén đánh cắp linh hồn của Ôn Bạch.

Uy áp của Lục Chinh bao phủ toàn bộ âm ty chỉ trong giây lát.

Chu Tước đang chơi đùa với con trai mình bị dọa sợ hết hồn.

Lục Chinh để lại tin nhắn ngắn gọn cho Đế Thính, còn mình lần theo khí tức của ngọc hồ lô xông ra ngoài.

Hắn miễn cưỡng thu lại một ít uy áp nhưng vẫn ảnh hưởng đôi chút đến trạng thái linh hồn của Ôn Bạch, cũng may chỉ bị mất sức lực, không gặp thương tích gì.

Lục Chinh sống suốt nghìn vạn năm, chưa bao giờ được thể nghiệm cảm giác gọi là "sợ hãi", giờ đây toàn bộ hai chữ này đặt hết lên người Ôn Bạch.

Đến nhân gian nghìn năm trước coi như một lần, đây là lần thứ hai.

Cố tình cả hai lần này, người trong lòng hắn thoạt nhìn còn có trải nghiệm không tệ.

Cho nên khi nhìn thấy Ôn Bạch, câu đầu tiên Lục Chinh hỏi cậu là "sao em không biết sợ là gì vậy?".

Nhưng mà cũng tốt.

"Tức là bây giờ em đang ở trạng thái linh hồn!?" Ôn Bạch tròn mắt, vô thức dựa sát vào Lục Chinh hơn, tò mò cúi đầu quan sát lòng bàn tay của mình.

Hóa ra trạng thái linh hồn là như thế này, ngoại trừ cảm thấy rất nhẹ ra thì hầu như không còn gì khác biệt.

Vì tư thế này, cả hai càng dán chặt vào nhau hơn.

Lúc này Ôn Bạch mới phát giác, quanh thân của Lục Chinh bao bọc một tầng ánh sáng mỏng, cậu tò mò thử đụng một cái.

"Sao vậy?" Cảm nhận được động tác nhỏ của cậu, Lục Chinh hỏi.

Ôn Bạch: "Anh đang phát sáng."

Lục Chinh hơi ngạc nhiên rồi lập tức phì cười.

Tiếng cười kia như phát ra từ nơi lồng ngực sâu thẳm, hoặc do khoảng cách giữa họ quá gần nên Ôn Bạch cảm nhận được rất rõ ràng.

Ôn Bạch: "???"

Mặc dù biết ở trạng thái linh hồn sẽ không bị lạnh nhưng Lục Chinh vẫn khoác thêm áo cho cậu: "Đây không phải ánh sáng mà là huyền ấn."

Trên đời này chắc chỉ có người này cảm thấy đây là ánh sáng, còn thử chạm vào thôi, những linh hồn bình thường khác gặp phải sẽ vội vàng tránh xa.

"Cái ở trên bức thư gửi Chu Tước ấy ạ?" Ôn Bạch hỏi.

"Ừ."

"Em còn tưởng nó là con dấu, hóa ra ở ngay trên người anh." Ôn Bạch thử đụng thêm cái nữa.

Lục Chinh ít dùng, cậu cũng chỉ thỉnh thoảng nhìn thấy trên vài công văn mà thôi, cho rằng là một con dấu đặc biệt nào đó.

Lục Chinh nắm lấy cái tay quậy phá của Ôn Bạch, bọc trong bàn tay của mình: "Sao thứ gì em cũng dám động vào vậy?"

"Cũng tùy cái thôi ạ, đây là huyền ấn của anh mà." Ôn Bạch trả lời.

Ngữ điệu chứa đựng sự tin tưởng hoàn toàn khiến trái tim Lục Chinh mềm nhũn.

"Em đang ở đâu vậy?" Ôn Bạch gác cằm lên vai Lục Chinh, lúc nói chuyện hơi khó khăn nên cậu dứt khoát nghiêng đầu, thay cằm thành má của mình.

Lục Chinh nhướng mày: "Em không nhận ra à?"

Nhận ra?

Tức là cậu cũng biết chỗ này sao?

"Nhìn lại thử xem." Lục Chinh vừa nói vừa giơ tay lên phất một cái.

Một trận gió mạnh quét qua, sương mù bắt đầu tản dần, lộ ra dáng vẻ nguyên bản.

Lúc này Ôn Bạch mới nhìn được rõ.

Cậu vô thức túm chặt lấy áo Lục Chinh, "Đây là... âm ty?"

Đây là lần đầu tiên Ôn Bạch đứng ở góc độ này để quan sát Đông Thái.

Cậu vẫn luôn biết căn biệt thự không phải là toàn cảnh của Đông Thái, thay vì gọi nó là công ty hay văn phòng, nó giống một cái cổng vào hơn.

Và đây cũng là lần đầu tiên Ôn Bạch biết hóa ra toàn cảnh của Đông Thái trông như thế này.

Nhìn từ trên cao, những đám mây mỏng và sương mù giống như một rừng đá ngầm dày đặc.

Cao thấp không đều, cũng có kết cấu rất vững chãi.

Điểm khác biệt chính là bên bờ biển san sát rặng san hô nhưng dưới đáy lại là ánh sáng rực rỡ của đèn đuốc.

Rõ ràng là âm ty nhưng lại có cảm giác thân thuộc như mấy trăm ngôi nhà cùng thắp đèn.

"Hình như cái kia là ánh đuốc đang cháy, phải không ạ?"

Không biết Lục Chinh đã làm gì, Ôn Bạch cảm thấy ngũ giác của mình trở nên nhanh nhạy hơn, đến tiếng gió cũng nghe rất rõ ràng.

Lục Chinh: "Ừm."

"So với những loại đèn hiện đại, hình như mọi người thích đốt đèn dầu hơn." Ôn Bạch nhận xét.

Thực ra từ lâu Ôn Bạch đã phát hiện điều này, nhân viên âm ty thích sử dụng đèn đuốc hơn, chưa nói đến Đế Thính thích dùng những đốm lửa nhỏ chơi đùa với Nguyên Nguyên, các âm sai cũng thường xuyên đốt đèn.

Lục Chinh: "Họ quen rồi."

Ôn Bạch: "Quen gì ạ?"

Lục Chinh: "Nhiệt độ của đèn đuốc chính là nhân gian trước đây."

Ôn Bạch nhìn hắn.

"Không phải nhân gian của hiện tại không tốt, tuy nhiên đã là người thì ít nhiều sẽ có "hoài niệm", trăm năm trước, trước khi trở thành âm sai, họ cũng đã từng là người phàm." Lục Chinh nói.

Ôn Bạch dựa lại vào bả vai Lục Chinh: "Vậy còn anh? Anh có hoài niệm không?"

Lục Chinh mỉm cười: "Không có gì để nhớ."

Hết thảy những gì nên nhung nhớ, nên tâm niệm, đều thuộc về người đang ở trong lòng hắn đây rồi.

Ôn Bạch nghe ra nghĩa bóng của Lục Chinh, xấu hổ trộm cười, hồi lâu sau cậu mới nói: "Bởi vì đèn giấy của anh đã cháy suốt nghìn năm nay rồi."

Biết bay, biết náo, biết khóc, còn biết cả làm nũng.

Khác với những ngọn đèn chỉ sáng trong một buổi tối.

Chưa bao giờ biến mất nên không có gì để nhớ.

Ý cười của Lục Chinh càng sâu hơn: "Là ai thắp vậy?"

"Em." Ôn Bạch ngẩng đầu lên.

Chuyện tốt nhất mà cậu từng làm chính là thả một chiếc đèn giấy xuống dòng sông Lưu Quang, trôi đến bên người yêu của cậu.

Bên dưới là hàng nghìn ánh đuốc nóng rực, trán hai người tựa vào nhau, hô hấp quấn quít.

Lục Chinh vươn tay, nhẹ nhàng mơn trớn đôi môi của Ôn Bạch, cuối cùng cúi xuống đặt một nụ hôn lên đó.

[Hết chương 71]

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play