Người bạn nhỏ Tề Việt vốn kiên trinh bất khuất đương nhiên là lập tức từ chối viên đạn bọc đường của địch nhân, nhóc con ấy trực tiếp xoay đầu, ra vẻ không ăn.

Khương Song Linh đã đoán trước tình huống này rồi, cô chỉ muốn làm thỏa mãn sở thích được từ chối mọi người của nhóc con ấy thôi.

Giây tiếp theo, cô đã đưa viên kẹo ấy tới trước mặt Tề Hành.

Chuyện xưa tái diễn.

Tề Hành căn bản là không muốn nhận.

Khương Song Linh bắt được một chút e ngại trong ánh mắt đối phương, xem ra anh thật sự không thích những loại đồ ăn quá ngọt này, miếng bánh sữa hồi nãy đã khiến anh sợ hãi rồi.

Vốn dĩ cô đang muốn thu tay lại, nhưng đột nhiên nghĩ tới vừa rồi con trai của đối phương dám bắt nạt em trai của cô, có phải cô cũng nên đáp lễ nho nhỏ một chút cho có qua có lại hay không?

Vì thế Khương Song Linh nâng tay lên cao hơn một chút, đưa thẳng tới bên miệng anh còn khẽ cười nói: “Ăn không?”

Tề Hành nhìn cô một cái, anh chẳng buồn hé răng một lời, chỉ đành ăn viên kẹo đó vào trong miệng. Ngay sau đó, hai hàng chân mày càng nhăn chặt hơn nữa.

Thấy đối phương ăn thật, ngược lại bây giờ Khương Song Linh mới là người cảm thấy hơi xấu hổ, cô hơi đắn đo, dường như cô làm vậy có chút quá đáng rồi.

Lại vào lúc này, nhãi con kiêu ngạo đang ngồi trên đùi Tề Hành nghiêng người qua một cái, rồi nhanh chóng lấy đi một viên kẹo từ hộp kẹo trong lòng ngực Khương Song Linh.

Giây tiếp theo, nhóc con ấy lại đưa viên kẹo ra trước mặt Khương Song Linh.

Ý của nó chính là cô hãy đút cho nó ăn đi.

Sau khi sửng sốt chừng một giây, Khương Song Linh bỗng dưng hiểu được tính tình của tiểu ngang bướng này, đại khái bạn nhỏ này có suy nghĩ là “Cô cho tôi, tôi không thèm”, nhưng “Người khác đều có, tôi cũng nhất định phải có.”

Khương Song Linh bật cười, cô cũng dịu dàng cho nhóc con ấy ăn một viên kẹo.

Sau khi bạn nhỏ Tề Việt ăn kẹo xong, nó lại xoay qua một bên không thèm nhìn cô nữa.

Mãi tới một lát sau, không biết vì sao nhóc con ấy lại quay đầu hướng về phía Khương Triệt hung dữ hô một tiếng: “Này!”

Khương Triệt nghi hoặc quay đầu nhìn nó.

Tề Việt cầm một viên kẹo của mình đưa cho cô, lúc sau nhóc con ấy lại tỏ vẻ khó chịu xoay người qua chỗ khác.

Khương Song Linh thấy một màn này, đột nhiên cô có dự cảm bốn người bọn họ chung sống cùng nhau, cuộc sống trong tương lai sẽ thường xuyên rơi vào cảnh gà bay chó sủa.

Ô ô… xe lửa chạy nhanh giữa màn đêm, trong xe chỉ có một chút ánh đèn mờ mờ ảo ảo, tất cả khuôn mặt những hành khách đang ngồi tại chỗ của mình đều mờ mịt, không cách nào nhìn được quá rõ ràng.

Khương Song Linh uống một ngụm nước, vừa rồi cô đã được thưởng thức thứ cơm hộp xe lửa thuộc về thập niên 70.

Nếu lấy nó ra so sánh với đồ ăn của vài thập niên sau, có thể nói tuy rằng cơm hộp xe lửa của thời đại này tương đối đơn sơ, nhưng hương vị lại không tồi.

Cô còn nghe nói trước kia vị sư phụ quản lý toa ăn trên xe lửa này đã từng là một vị đầu bếp danh tiếng của tiệm cơm nào đó.

Giá cả cũng không quá đắt, 5 mao tiền một hộp, có cá phi lê, có thịt sợi xào ớt xanh, lượng cơm cũng nhiều, đảm bảo người lớn ăn là đủ no.

Bởi vậy bốn người bọn họ chỉ cần ba hộp cơm đã giải quyết xong một bữa.

Ngay từ đầu, Khương Song Linh còn cảm thấy dường như nhà mình đã mua hơi nhiều. Cô cho rằng bọn họ ăn không hết nhiều cơm hộp như vậy.

Bởi lượng cơm ban đêm của cô không lớn, phỏng chừng sẽ ăn không hết nửa hộp cơm, còn lại hai đứa nhỏ mới bốn, năm tuổi kia, không nhất định có thể cùng nhau ăn hết một suất……

Tình hình thực tế cũng không khác là mấy so với cô dự đoán, cô và hai đứa nhỏ ghé vào cùng nhau, ba người mới miễn cưỡng ăn hết một hộp cơm.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play