Kể cả khi không rõ cô đang nói cái gì, nhưng chỉ cần hơi thở thanh thoát ấy thoang thoảng bên tai, đã cảm thấy như mình đang nghe một câu ca dao xúc động lòng người rồi.

So sánh với những người bình thường khác, Khương Song Linh cũng được coi như một người biết cách kể chuyện.

Cô còn nhớ bà ngoại mình biết chơi tỳ bà, am hiểu Bình đàn (một hình thức văn nghệ dân gian, vừa kể chuyện, vừa hát, vừa đàn lưu hành ở vùng Giang Tô, Chiết Giang, Trung Quốc).

Khi còn nhỏ, bà ngoại thường xuyên đàn tỳ bà, hát một khúc ca rồi kể những câu chuyện xưa cũ cho cô nghe.

Mưa dầm thấm đất, cô cũng học được một vài cách nhấn nhá, gợi hứng thú cho người khác khi kể chuyện.

Khương Triệt rất thích thanh âm của chị gái, cậu bé tỏ ra thật nghiêm túc vểnh lỗ tai lắng nghe.

Ở cái thời đại hoạt động giải trí thiếu thốn trầm trọng kiểu này, ngay cả Tề Việt ngồi bên cạnh bọn họ cũng không nhịn được nghiêng đầu qua, muốn nghe thật rõ ràng từng câu từng chữ cô đang kể.

Tề Hành đang nhắm mắt, hai hàng lông mi cũng rung động vài cái.

“Em gái à, nếu tiện thì em kể lớn tiếng chút đi, đừng ngại người khác! Chúng ta cũng muốn nghe một chút……”

Lúc này một đôi vợ chồng trung niên đang ngồi phía đối diện bọn họ cũng không chịu nổi đành phải lên tiếng.

Trên mặt bọn họ đầy sự mệt mỏi, hai người ấy đã lên đường được mấy ngày rồi, vốn dĩ đang mơ màng sắp ngủ, lại bị thanh âm kể chuyện ở đối diện bên kia làm tỉnh giấc.

Lại nói, thanh âm bên đó du dương trầm bổng, lúc nghe rõ mồn một lúc lại chẳng nghe rõ lời nào, vừa đến tình tiết mấu chốt, nhất định thanh âm đó sẽ thấp xuống, loại tình cảnh câu được câu chăng này khiến người nghe ngứa ngáy vô cùng.

Khương Song Linh ngây ngốc một chút, “Này……”

“Không sao đâu, em kể lớn tiếng chút, thanh âm của em rất dễ nghe.” Đột nhiên từ một góc khác bên phía đối diện cũng có người lên tiếng.

Bên này xôn xao khiến cho người bên cạnh chú ý, bỗng dưng thanh âm trong thùng xe lại trở nên an tĩnh hơn rất nhiều, rất nhiều người đều hướng ánh mắt qua bên này.

Xem tư thế của bọn họ là muốn coi cô thành tiên sinh kể chuyện cho cả toa tàu nghe đây mà.

Khuôn mặt cô lộ ra một tia khó xử, trong nháy mắt cô nảy ra ý tưởng khác, sau đó hướng ánh mắt về phía Tề Hành đang nhắm mắt dưỡng thần, lấy lý do nói: “Bên này còn có người đang chợp mắt đó, không thể lớn tiếng đâu.”

Những người khác nghe xong, bầu không khí trong xe lại biến thành náo nhiệt ồn ào như lúc ban đầu.

Người phụ nữ của cặp vợ chồng trung niên đối diện vừa uống một ngụm nước cảm thấy tỉnh táo hơn một chút mới đưa mắt nhìn Tề Hành, ngay sau đó, chị ấy lại đưa mắt nhìn Khương Song Linh, nhiệt tình cười nói: “Chắc hai người các em là một đôi vợ chồng nhỉ? Nhìn hai người đều sáng sủa đẹp đẽ, lại sinh ra hai đứa nhỏ cũng kháu khỉnh đáng yêu.”

Chị ấy còn hất cằm hướng về phía Khương Triệt nói: “Đứa này giống em.”

Tiện đà, chị ấy lại nhìn sang Tề Việt: “Đứa này lại giống cậu ấy.”

“Nhìn một cái đã biết một nhà bốn người rồi.”

“Em gái à, em còn trẻ vậy đã làm mẹ rồi.”

Khương Song Linh: “……”

Khóe miệng cô vừa nhếch lên đang muốn nói gì đó nhưng trong khoảng thời gian ngắn lại cứng họng không biết nên nói cái gì mới đúng, có điều trong lòng lại thầm nhủ: em là một bà mẹ vui vẻ lắm cơ!

“Cô ấy không phải mẹ cháu!” Nghe bác gái trung niên kia nói, Tề Việt giận dữ, bất mãn gào lên.

“Chị à ……” Khương Triệt cũng nhẹ nhàng lên tiếng từ trong lòng ngực Khương Song Linh.

Người phụ nữ trung niên đối diện giật mình hiểu ra, sau đó trên mặt chị ấy vẫn mỉm cười vui vẻ: “Hóa ra em gái còn chưa kết hôn nha. Chị đã bảo rồi mà, một cô gái xinh đẹp đáng yêu như vậy, sao có thể kết hôn sớm được? Đúng rồi, chị có một đứa con trai, bây giờ đang làm lính……”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play