Rõ ràng trên đường tới đây ai nấy đều mồm năm miệng mười nói liến thoắng không ngừng, vậy mà lúc này lại yên lặng đến kỳ lạ.
Người đàn ông nâng cao vành mũ, khuôn mặt tuấn tú của anh ta hoàn toàn hiện ra dưới ánh mặt trời, đây là một gương mặt vô cùng đẹp trai, nhưng lại lạnh lùng như một cơn gió xuân mang theo mưa rào làm buốt giá lòng người.
Qua một hồi lâu, đám người trong sân mới khôi phục lại được giọng nói.
Bà ba Mạnh đứng phía trước Từ Hữu Phượng kích động nói: “Anh chàng này đẹp trai quá!”
Miệng nói, còn cây quải trượng (gậy ba toong) trong tay cũng không ngừng chuyển động: “Trông còn trẻ lắm, chắc vẫn chưa kết hôn đâu nhỉ? Tôi muốn giới thiệu cháu gái của tôi cho cậu ấy.”
“Không phải hôm nay nhà họ Khương sẽ có khách sao? Đối tượng xem mắt của cô chị cả ý? Sao bảo là đang trên đường tới?”
“Tiểu đoàn trưởng Tề.”
“…… Sao không thấy người đâu? Anh chàng này là ai vậy?”
“Có thể là cấp dưới của tiểu đoàn trưởng Tề?”
“Binh lính của ông ta ư!?” Mặt mày bà ba Mạnh hớn hở, đôi mắt của những người đứng bên cạnh cũng phát sáng, tất cả đều có chung một suy nghĩ.
Nghe mấy lời xì xào của đám người xung quanh, Trương Hồng Mai chưa có bạn trai cũng không tránh khỏi nhảy dựng trong lòng. Tuy rằng từ trước tới giờ cô ta luôn có hứng thú với sinh viên Lâm, nhưng nếu đổi thành anh chàng binh lính tuổi trẻ này, hình như cũng…… cũng có thể thử xem.
Lúc nãy, khi vừa bước vào sân nhà họ Khương, Trương Hồng Mai không vội xem náo nhiệt, mà chỉ ngó nghiêng tìm kiếm bóng dáng của sinh viên Lâm trong đám đông. Khi tìm được, còn chưa kịp vui mừng thì cô ta chợt nhìn thấy người đàn ông trong sân.
Người đàn ông cao to đẹp trai. Trước giờ Trương Hồng Mai vẫn luôn cảm thấy có lẽ sinh viên Lâm chính là chàng trai ưa nhìn nhất mà cô từng gặp, nhưng hiện tại, anh ta đang đứng bên cạnh anh chàng binh lính trẻ tuổi, nhìn chẳng khác nào một tên trai làng tầm thường.
Khác nhau một trời một vực.
Trương Hồng Mai thầm nghĩ trong lòng, nếu sau này Khương Song Linh gả cho tiểu đoàn trưởng Tề, mà anh chàng này lại là cấp dưới của vị quân sĩ họ Tề kia, như vậy cô ta có nên cân nhắc làm quen, tạo mối quan hệ tốt đẹp với Khương Song Linh hay không……
“Này này!! Các người toàn nói linh tinh cái gì vậy.”
Người trợ lý đi đến trước mặt bọn họ, xua xua tay, sau đó chỉ vào anh chàng đẹp trai: “Người này chính là tiểu đoàn trưởng Tề đó.”
“Đối tượng xem mắt được giới thiệu cho cô chị cả nhà họ Khương.”
Lời của hắn khiến cho đám người xem náo nhiệt bùng nổ, bà ba Mạnh phản ứng lớn nhất, há hốc miệng, đôi mắt trợn tròn lên: “Cái gì?!”
“Đây là tiểu đoàn trưởng họ Tề gì đó sao? Chẳng phải Lý Nhị Hoa nói người này đã tham gia quân ngũ rất nhiều năm rồi, còn có cả con trai riêng sao?”
Người trợ lý khẽ cười: “Nhân tài hơn hai mươi tuổi, thật sự là tuổi trẻ tài cao.”
“Còn trẻ như vậy mà đã tham gia quân ngũ nhiều năm, hơn nữa còn làm tiểu đoàn trưởng?”
“Mười mấy tuổi đã nhập ngũ.”
……
Những người vừa rồi còn nổi lên chút tâm tư, ngay lập tức sắc mặt liền tối sầm lại. Mấy lời chúc mừng chúc phúc gì đó đều không thể thốt ra khỏi miệng. Sắc mặt Trương Hồng Mai cũng cứng đờ ra.
Tuy nhiên, người có sắc mặt khó coi nhất ở đây phải kể tới Lý Nhị Hoa đang đứng bên cạnh Khương Truyện Phúc.
Lý Nhị Hoa âm thầm chửi thề “mẹ nó”.
Cái con mụ Tưởng Thúy Thanh kia chỉ nói tiểu đoàn trưởng Tề khá ưa nhìn. Lý Nhị Hoa vốn tưởng rằng trong miệng bà mối thì ai cũng xinh đẹp, vả lại người ta còn là quân nhân, đẹp cỡ nào thì cũng chỉ có ngũ quan đoan chính mà thôi……
Thật không ngờ… thật không ngờ lại là một anh chàng cao ráo đẹp trai như vậy, không chỉ có khuôn mặt ưa nhìn mà vóc dáng còn cao hơn Khương Truyện Phúc chồng bà nửa cái đầu.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT