Nhưng bởi vì vóc dáng quá thấp không đủ với đến miệng Điền Tâm, khuôn mặt nhỏ nhắn của cậu bé đều đỏ bừng.
Điền Tiểu Long như nguyện được tới họp chợ, cậu bé vui sướng bay bổng, vừa ra khỏi cổng thôn đã nhảy chân sáo chạy đi.
Phạch phạch…
Hai chị em cảm giác trên đỉnh đầu có chim đang bay, nhưng không để ý, bước chân nhanh chóng đi tới.
Rất nhanh đã đuổi kịp một đám người đi chợ trong thôn, trong đó có vài người cũng có thể là đi huyện thành, hoặc là thành phố.
“Hả, đây không phải là bá vương nhỏ của bá vương lớn Trương Quế Phương sao?”
Một người phụ nữ hét lên chói tai.
Người phụ nữ này tên là Điêu Đông Hoa, thím ta có cô con gái tên là Điền Hà Vũ, là chị em thân thích với Điền Tâm, thật ra trên thực tế cũng không thân cho lắm.
Điêu Đông Hoa không ít lần giúp Sử Trân Hương nhắm vào Trương Quế Phương, thường dùng ngôn ngữ châm chọc mỉa mai nguyên chủ.
Điền Tâm làm bộ như không nghe thấy, lôi kéo Điền Tiểu Long đang thở phì phì trợn mắt trắng dã với Điêu Đông hoa, cả hai bước nhanh về phía trước.
Sử Trân Hương cũng ở trong đám người này, cô ta dùng ngón tay chọc về phía Tôn Tiểu Yến đang đeo giỏ trúc.
Tôn Tiểu Yến là vợ của Điền Đại Ngưu, Điền Đại Ngưu là chú hai của Điền Tâm.
Tôn Tiểu Yến đang trừng mắt nhìn chị em Điền Tâm, khi bị Sử Trân Hương chọc như vậy làm cho giật nảy mình.
Chị ta vẻ tức giận, trong giọng nói lại lộ ra tình cảm hữu hảo giữa các chị em tốt.