Khương Tư Thuân quá
am hiểu lòng người, cho đến tận khi cảnh sát đưa Hộ Bằng đi, lòng tin
của hắn lại càng lớn, hắn cảm thấy Hộ Bằng sẽ không phản bội mình. Dù
sao hắn cũng đã cho gã rất nhiều thứ tốt, cho gã rất nhiều ảo tưởng tốt
đẹp.
Hắn biết gã thích hắn.
Tình cảm của Hộ Bằng với hắn không hề bình thường, trong sự bảo vệ còn có cả yêu thích. Khương Tư Thuân giữ gã ở bên đã nhiều năm, từ lâu đã luôn
đùa giỡn gã trong lòng bàn tay.
Giống như thể vĩnh viễn cho gã một tia hi vọng, để gã làm lốp dự phòng vĩnh viễn
không được nhắc đến, bị nữ thần dắt mũi. Mà vị nữ thần này còn giúp gã
thoát khỏi khó khăn, tôn trọng gã, tin tưởng gã, phát lương cho gã, nuôi gã.
Như vậy, cái lốp dự phòng này sẽ còn nghe lời hơn cả chó.
Rốt cuộc lúc mà hắn theo đuổi Tiết Vũ, Hộ Bằng liền trở nên hữu dụng. Vốn
dĩ hắn muốn cướp Tiết Vũ từ tay Viên Mục, nào ngờ dù Tiết Vũ có lên
giường với hắn nhưng vẫn không chịu chia tay y. Lúc ấy hắn còn lấy danh
phận bạn tốt của Viên Mục mà tiếp cận Tiết Vũ.
Hắn nghĩ nếu như mình trực tiếp ngả bài với Viên Mục, nhất định bọn họ sẽ
chia tay. Hắn hiểu rõ Viên Mục, mặc dù y sẽ không phản bội, nhưng một
khi đối phương làm ra chuyện có lỗi với y, thì nhất định y sẽ vung tay
bỏ đi không chút nuối tiếc.
Nhưng nếu như vậy, Tiết Vũ sẽ hận hắn. Thế là Khương Tư Thuân liền kiên nhẫn chờ đợi, đáng tiếc là chờ lâu như vậy cũng không có một chút khởi sắc. Sự kiên
nhẫn của hắn dần dần biến mất, hắn đã chịu đủ cái cảnh phải làm tình
nhân bí mật của Tiết Vũ, chán cái cảnh phải lén lút như trộm cướp rồi.
Khi Viên Mục muốn gặp Tiết Vũ, hắn liền phải rời đi. Bất cứ khi nào Viên
Mục có thời gian về thăm Tiết Vũ, mặc kệ việc hắn vừa vất vả quay phim
đến tận nửa đêm chỉ vì hôm sau có thể tới gặp Tiết Vũ, hắn đều phải yên
lặng trốn đi.
Hắn biết mình làm tiểu tam
nhưng hắn không cam tâm, tiểu tam thì đã sao? Chẳng qua là hắn xuống tay muộn hơn một chút so với Viên Mục.
Từ
nhỏ đến lớn, vật mà hắn muốn chưa từng chưa chiếm được. Thế là Khương Tư Thuân bèn tiếp tục ngoan ngoãn phục tùng Tiết Vũ, đồng thời còn ra
tuyệt chiêu.
Dụ dỗ Tiết Vũ cùng hít thuốc phiện.
Ban đầu hắn dụ y cùng hít ma túy, thứ này là món đồ có rất nhiều tranh
luận. Nhiều nơi ở nước ngoài vẫn xem nó là đồ hợp pháp, nhưng phần lớn
các quốc gia hoặc khu vực đều có luật cấm những thứ này. Tuy nhiên trong giới lại có không ít người từng dùng.
Rất nhiều người làm nghề sáng tạo, ví dụ như viết kịch bản hay sáng tác
nhạc, đều lấy cái cớ đi tìm linh cảm để hít ma túy, còn có không ít diễn viên cũng từng hít thử. Có thể tìm được linh cảm hay không thì hắn
không biết, nhưng thứ này nhất định sẽ gây nghiện.
Rất nhiều người nói rằng hít ma túy sẽ không trở thành nghiện, nhưng chẳng
qua là khi đem so sánh với heroin, virus mà thôi. Đơn giản mà nói thì
cũng chỉ nặng hơn nghiện thuốc, thế nhưng có mấy người nghiện thuốc mà
lại có thể từ bỏ?
Khương Tư Thuân thuận
miệng nói dối rằng: ‘Thứ này không gây nghiện, cùng lắm chỉ là để em có
thể buông lỏng, giảm bớt áp lực.’, cuối cùng cũng lôi kéo Tiết Vũ vào
con đường đó.
Sau khi nghiện, quả nhiên
Tiết Vũ càng thêm ỷ lại vào hắn. Hắn hiểu y rất rõ, Tiết Vũ là người rất coi trọng thanh danh, quá coi trọng địa vị trong giới giải trí của
mình. Y là một thần tượng trời sinh, vô cùng hưởng thụ ánh hào quang
dưới ánh đèn hoa lệ, cũng hưởng thụ cuộc sống được đám fan hâm mộ tiền
hô hậu ủng.
Tiết Vũ càng để ý thì lại
càng sợ hãi, y không bao giờ dám tự mình tìm người nhờ mua ‘thuốc’, ngay cả tụ tập hút chích cũng không dám.
Khương Tư Thuân đã từng có ý chế nhạo mà hỏi y: “Loại chuyện này, đương nhiên
càng nhiều người sẽ càng phê, chỉ có mình em thì sẽ rất chán. Em xem nếu như ở bên người kia, thì không phải sẽ phải vụng trộm trốn trong nhà mà hút thuốc cả đời?”
Tiết Vũ xem thường: “Dù không phê cũng là em tự nguyện, dù sao cũng còn hơn là để truyền thông biết được.”
Khương Tư Thuân nói: “Nếu không phê, vậy em nên tăng thêm liều lượng phải không?”
Tiết Vũ nói: “Vậy thì thêm liều lượng.”
Đương nhiên y biết chuyện này không tốt, nhưng y tình nguyện chôn mình trong đó chứ không muốn bị truyền thông nắm thóp.
Thực tế, y là người quá coi trọng danh lợi.
Làm sao Khương Tư Thuân lại không biết, dụ y hút chích chẳng khác nào hủy
hoại y. Nhưng nếu không làm như vậy Tiết Vũ sẽ không hoàn toàn ở bên
hắn, cắt đứt liên lạc với Viên Mục.
Hắn
thà rằng hủy hoại Tiết Vũ cũng còn tốt hơn là không chiếm được y. Đây
chính là nguyên tắc xử sự của hắn, là thứ nguyên tắc đáng sợ.
Chỉ là Khương Tư Thuân không thể ngờ được, cho dù phải giấu diếm Viên Mục
thì y cũng không chịu chia tay. Cuối cùng cũng chỉ giảm thời gian và số
lần gặp nhau, chỉ thế thôi.
Nhưng Viên
Mục lại đứng ngồi không yên, y bắt đầu hoài nghi Tiết Vũ, bắt đầu thường xuyên cãi nhau với hắn, làm hòa rồi lại cãi nhau.
Viên Mục đáng thương, mãi cho đến về sau y cũng không biết được nguyên nhân thực sự khiến Tiết Vũ xa lánh mình.
Trận cãi cọ cuối cùng khiến Viên Mục cảm thấy quá mệt mỏi. Mỗi lần đều là
Tiết Vũ đưa ra yêu cầu chia tay, Viên Mục sảng khoái đáp ứng còn ăn nói
chanh chua. Nhưng y lại nhanh chóng hối hận, trở về xin lỗi, hình thành
một vòng tuần hoàn ác tính, vừa xấu hổ vừa đáng thương.
Nhưng lần cuối cùng, lại là Viên Mục đưa ra yêu cầu chia tay. Y không còn cảm xúc ngang ngược của trước kia nữa, chỉ chán nản ngồi trên ghế sofa, có
chút mệt mỏi nói: “A Vũ, không thì chúng ta tách ra đi, lần này anh nói
thật.”
Thái độ của Tiết Vũ lập tức mềm
mỏng hơn, dù mỗi lần hắn đều ngang ngược chờ Viên Mục đi dỗ mình, nhưng
lần này lại gần như cầu khẩn nói: “A Mục, anh nói cái gì?”
Viên Mục nói: “A Vũ, anh thật sự rất thích em, nhưng anh quá mệt mỏi. Anh
cũng không biết gần đây em đang bận rộn cái gì, một hai tháng rồi vẫn
không gặp mặt được một lần, lúc trước chúng ta không hề như vậy. Hơn nữa em và Khương Tư Thuân, hai người… quá thân thiết.”
Cuối cùng anh cũng không nói ra từ đó, cố gắng uyển chuyển cho thấy sự hoài
nghi. Tiết Vũ bị nói đúng tâm sự, nhất thời thẹn quá hoá giận nên bắt
đầu không lựa lời nói. Lúc trước khi họ cãi nhau, Tiết Vũ chỉ không chịu thua, chờ Viên Mục đến dỗ mình. Nhưng lần này người nói ra những lời
bén nhọn lại là Tiết Vũ, khiến Viên Mục nhất thời tức giận không thôi.
Hai người bộc phát một trận cãi cọ trước nay chưa từng có.
Cuối cùng Viên Mục còn cay nghiệt nói: “Tiết Vũ, ông đây nhường nhịn em,
sủng ái em nhiều năm như vậy đã khiến em càng ngày càng không biết trời
cao đất rộng là gì rồi! Nếu em vĩnh viễn không học được cách cúi đầu,
tôi cũng sẽ cho em biết mặt! Không phải em luôn sợ cánh truyền thông sẽ
biết về mối quan hệ của chúng ta sao?”
Y
lạnh lùng nói: “Nếu muốn người không biết, trừ phi mình đừng làm! Chuyện giữa hai chúng ta còn lâu mới xong! Em cho rằng em không chịu gặp tôi,
không chịu xuất hiện ở nơi công cộng thì sẽ không có chứng cứ rằng chúng ta đang bên nhau sao? Tôi không sợ việc công bố mối quan hệ của chúng
ta với bên ngoài đâu!”
Rốt cuộc Tiết Vũ cũng có chút sợ hãi, hắn run giọng hỏi: “Cái gì? Anh muốn, anh muốn công khai sao?”
Viên Mục nói: “Anh muốn công khai, A Vũ, anh muốn cùng em…” Anh lại xoay
chuyển lời nói: “Anh cảm thấy chúng ta cứ tiếp tục như vậy thực sự quá
mệt mỏi, không phải gặp nhau thì cũng có lúc chia tay ư? Nếu không thì
em đi cùng anh đi, chúng ta ra nước ngoài…” Anh không nói cho hết lời mà chỉ để lại một câu làm Tiết Vũ sững sờ: “Em suy nghĩ thật kỹ đi.”
Tiết Vũ nói: “Duy trì nguyên trạng không được sao?”
Viên Mục thở dài: “A Vũ, anh mệt rồi, anh đi trước đây.” Y dừng một chút, lại nói: “Anh chờ kết quả của em.”
Chờ khi Viên Mục đã hoàn toàn biến mất, Tiết Vũ liền ngây người. Hắn chỉ
muốn tiếp tục như vậy, mặc dù phải lén lút, thậm chí có chút trốn tránh. Hắn biết đây không phải cách bên nhau của các đôi tình nhân, nhưng còn
Khương Tư Thuân thì sao? Hắn phải làm sao bây giờ? Nếu như mình thực sự
công khai với Viên Mục, vậy thì nhất định Khương Tư Thuân sẽ không cung
cấp ma túy cho mình nữa, mà y còn có rất nhiều thứ về mình trong tay.
Không, không đúng, hắn đang suy nghĩ cái gì thế? Hắn không thể công khai, hắn
còn có tiền đồ rộng mở, còn có rất nhiều fan hâm mộ. Fan hâm mộ sẽ tha
thứ cho một nghệ sĩ đã công khai đồng tính ư, sẽ còn tiếp tục ủng hộ hắn sao?
Tiết Vũ dự định sẽ chờ đợi giống như rùa đen rụt đầu.
Theo thời gian dần trôi, Viên Mục đã dần dần tuyệt vọng. Chiếc đồng hồ đôi
dành cho nam giới lẳng lặng nằm trong góc ngăn kéo, thậm chí y còn muốn
ném chúng đi.
Chẳng qua Tiết Vũ lại gọi
điện thoại tới, mời anh đến căn biệt thự ở ngoại thành của hắn. Biệt thự đó ở rất xa lại ít người quấy rầy, cho nên lúc quan hệ của đôi bên còn
tốt, hai người rất thích đến đó.
Viên Mục đã gần như lập tức tóm lấy hộp đựng đồng hồ kia, vội vàng chạy ra xe.
Chiếc xe màu đen lao nhanh như một con báo trong màn đêm, mặc kệ mưa to
gió lớn, ngoài đường yên tĩnh như thể chẳng còn là nhân gian. Anh không
hề biết mình đang đi về hướng Địa Ngục. . .
Điều mà hai người họ cũng không nghĩ đến chính là, chuyện này đã bị Khương
Tư Thuân phát giác. Khi biết được chân tướng gã đã giận không chịu nổi,
cảm thấy mình nên thay mặt Tiết Vũ đang một mực trốn tránh kia ra quyết
định.
Viên Mục cũng không biết, một khắc
trước khi anh nhận điện thoại, tòa biệt thự ở ngoại thành kia căn bản
không hề có người ở. Khương Tư Thuân và Tiết Vũ đang ở cùng nhau, đồng
thời gã còn thề son sắt nói với Tiết Vũ rằng Viên Mục đã liên hệ với
giới truyền thông, sáng sớm ngày mai sẽ mở họp báo, gửi bản thảo thông
báo tới báo giới.
Đến lúc đó toàn thế
giới đều sẽ biết Tiết Vũ là đồng tính luyến ái, với số đông báo giới
xuất hiện, vậy khi đó hắn chỉ có thể như hình với bóng với Viên Mục. Nếu vậy chuyện hắn hít thuốc phiện sẽ không giấu nổi nữa. Có lẽ các phóng
viên sẽ nhanh chóng biết được, minh tinh đang nổi tiếng Tiết Vũ không
chỉ là đồng tính mà còn là một kẻ nghiện.
Viên Mục thì chẳng tổn thất cái gì, anh ta là vua màn ảnh, là người được
hàng ngàn hàng vạn fan hâm mộ đại chúng yêu mến. Đến khi đó sẽ nhận được sự đồng tình, việc công khai sẽ không tạo ra bất cứ thương tổn gì với
anh.
Mà Tiết Vũ thì không giống, hắn sẽ
mất đi tất cả, người yêu, danh dự, vinh quang. Sẽ biến thành một kẻ tội
ác tày trời, biến thành đề tài nói chuyện phiếm của mọi người. Đương
nhiên mặt trái chính là hắn sẽ không còn hình tượng chính diện nữa, đám
fan hâm mộ của hắn cũng sẽ không ủng hộ một nghệ sĩ có vết nhơ như vậy.
Tất cả đều do Viên Mục ép buộc hắn, mà muốn kết thúc thì vô cùng đơn giản.
Chỉ cần gọi điện thoại cho Viên Mục, hẹn anh lập tức gặp mặt ở biệt thự
ngoại thành. Chỉ cần đơn giản như vậy, mọi chuyện đều sẽ được giải
quyết.
Tiết Vũ nhìn vào mắt Khương Tư Thuân, gần như đã run rẩy khi ném điện thoại xuống sofa, không dám lại gần nó nữa.
Khương Tư Thuân chỉ nửa cười nửa không nhìn hắn, nhàn nhạt nhắc nhở: “Tám giờ sáng mai buổi họp báo sẽ được tổ chức.”
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT