Trình Gia Mục có chút sợ hãi, vì lớp trang điểm dày đặc trên mặt cậu lúc này cứ như đang bị
bôi nhựa cao su lên vậy. Nhưng đạo diễn Tống đã lại nói tiếp: “Cảm xúc
hiện tại của cậu rất tốt. Cảnh quay cuối cùng này chính là đoạn cao trào của phim, tôi cảm thấy nhân lúc này mà quay luôn sẽ rất phù hợp. Tiểu
Mục có thể quay không?”
Đạo diễn Tống đã nói như vậy, cậu cũng không tiện phản bác nữa, đành phải gật đầu nói: “Tôi sẽ thử xem.”
Lần này là lớp hóa trang đặc trưng của người già, mái tóc nơi thái dương đã đổi qua màu hoa râm, trên mặt cũng có nhiều thêm vài nếp nhăn.
Tri Chu dùng gậy chống, tập tễnh đi lại trong khu nghĩa địa. Ánh nắng phủ
lên thân thể cậu cứ như đang dát một lớp viền vàng lên mái tóc kia, nhìn qua vô cùng an bình.
Hắn từ từ bước đi
trong khu nghĩa địa công cộng, dường như đã quá quen thuộc. Đi đến trước một bia mộ nào đó, hắn chợt dừng lại, mở chiếc túi trong tay rồi lấy ra rượu và hoa quả để cúng.
Đồ đặt bên bia
mộ vẫn rất đầy đủ, hoa cũng mới được thay. Hương trong lư hương kia còn
chưa đốt hết, phía trước có bày hoa quả tươi và dấu vết cho thấy có
người mới đốt tiền giấy. Khu nghĩa địa này rất lớn, nhưng khoảng thời
gian này thì lại không có ai, vì lúc này đã qua tết thanh minh. Hàng năm hắn đều tới đây, nhưng lại không dám xuất hiện vào tết thanh minh.
Vì hắn sợ sẽ chạm mặt vợ của A Minh. Cô gái đó cũng thực sự yêu y, cô đợi y cả một đời, không hề lấy chồng mà một mình nuôi lớn con nhỏ, thực ra
cũng không hề dễ dàng.
Tri Chu cảm thấy
mình có lỗi với cô, cho nên thường gửi qua chút tiền nhưng toàn bộ đều
bị trả lại. Cô không nhận tiền của hắn, đồng nghĩa với việc hắn không hề nhận được sự tha thứ, mất cả tư cách đến thăm viếng.
Tri Chu không sợ bị vợ của A Minh đánh chửi, cũng không sợ cô sẽ phát điên
với mình. Nhưng hắn lại sợ sẽ nhìn thấy ánh mắt tuyệt vọng của cô, còn
có cả con trai của A Minh nữa. Đứa bé ấy rất giống A Minh, ánh mắt cũng
sáng ngời và nụ cười luôn nở rộ trên môi.
Tri Chu không dám gặp họ, bởi vì hắn mà họ mới trở thành vợ góa con côi. Tất cả đều tại hắn, vì hắn mà ra.
Tri Chu có hơi yếu lòng, đôi tay nhăn nhúm thô ráp đã được trang điểm đưa
ra vuốt ve bia mộ, cứ như đang vuốt ve người đàn ông mình yêu vậy.
Trình Gia Mục chậm rãi mở miệng: “A Minh, em lại đến thăm anh.” Cậu chậm rãi
ngồi xuống, mở bình rượu rồi đưa lên đôi môi đã khô nứt uống một ngụm,
còn rót cho A Minh một chén.
Trình Gia
Mục vừa uống vừa nói: “A Minh, ba mươi năm rồi, anh đã rời xa em ba mươi năm rồi. Lần đầu tiên anh rời đi, anh có biết em đã hận anh thế nào
không? Nhưng em thà cứ hận anh mãi như thế còn hơn, bởi vì lần thứ hai
anh rời đi, em đã không thể nào hận anh được nữa rồi. Anh đúng là quá
đáng mà. Cứ thế hoàn toàn biến mất, chỉ dùng một động tác đã khiến em
phải vĩnh viễn nhớ đến anh. Vốn dĩ là anh nợ em kia mà? Rõ ràng là anh
nợ em.”
Cậu cười khổ một tiếng: “Nhưng
sao bây giờ lại biến thành em nợ anh? A Minh, anh đúng là người biết
cách tính toán, ngay cả chút chuyện này cũng phải tính toán với em.”
Nói một hồi, giọng của cậu liền trở nên nghẹn ngào. Cậu đổ hết chỗ rượu vừa rót cho A Minh xuống đất rồi lại rót đầy một chén nữa. Sau đó tự mình
cầm bình rượu lên uống một ngụm, cảm nhận hơi cay của rượu thấm vào
lòng.
Lần này, đạo cụ mà tổ đạo diễn đưa
cho cậu không phải nước mà là rượu thật, là bởi muốn giúp cậu tìm cảm
giác. Sau khi uống vào, hốc mắt cậu có hơi đỏ lên, cậu nhìn nhìn bia mộ
của A Minh, bình tĩnh ngồi đó ngắm nhìn một hồi, không nói một câu nào.
Sau một lúc lâu cậu mới vươn tay, nhẹ nhàng phủi phủi lớp tro bụi bám trên
đó. ‘Vong phu Lư Minh Kiệt chi mộ’, người lập bia mộ chính là vợ của y.
Trình Gia Mục lạnh lùng nhìn tấm bia mộ này, khi A Minh còn sống rõ ràng y đã yêu hắn tới như vậy, nhưng lúc đó y lại không thể đi cùng hắn. Ngay cả
sau khi chết cũng không có chỗ cho hắn. Kiểu bia mộ này thường là bia mộ hợp táng, bên dưới còn chừa ra một chỗ, chờ vợ của A Minh qua đời thì
sẽ đưa xuống đó.
Mà Tri Chu thì cả đời
đều không có cơ hội nào. Hắn chỉ có thể đợi qua tết thanh minh mới dám
đến thăm viếng. Đợi bạn bè đều đã đi hết rồi hắn mới có thể ở lại một
mình, cẩn thận ngồi xuống trước bia mộ của A Minh, len lén trò chuyện
với y.
Cảnh cuối cùng là một đoạn quay
dài, quay từ thân thể Tri Chu rồi chậm rãi lui ra xa, kéo mãi cho tới
tận khi thân ảnh của Tri Chu chỉ còn là một chấm nhỏ bé. Hắn chậm rãi
rời đi, trở thành một dấu chấm màu đen nho nhỏ trong khu nghĩa địa, để
lộ dáng vẻ vừa nhỏ bé vừa vô cùng cô độc.
Lúc này hẳn là đoạn kết sẽ hiện lên.
Đây là một câu chuyện đầy tính bi thương và chân thật mà, không phải đều sẽ như vậy hay sao? Những kết cục hoàn mỹ chỉ có thể xuất hiện trong tiểu
thuyết mà thôi, tuy rằng cũng có nhiều đạo diễn thích quay phim có cái
kết trọn vẹn.
Cái gọi là phim thương
nghiệp, có nghĩa là dòng phim hướng đến người xem. Bởi ai cũng đều hy
vọng bộ phim có một cái kết thực đẹp, thực hoàn mỹ. Nhưng bộ phim này
thì không như vậy, mà có khuynh hướng nghiêng về phía phim văn nghệ. Vì
kết cục của bộ phim không trọn vẹn, cho nên câu chuyện này dường như
cũng khiến người ta nghẹn lại trong lòng, rất khó chịu.
Dù vậy đó vẫn là ma lực khiến người xem không thể dừng lại mà muốn xem
tiếp. Lý do là vì nó quá thực tế, quá sát với cuộc sống đời thường. Nó
đã hung hăng xé bỏ sự bình yên giả tạo của cuộc sống, để lộ những tâm sự và mảnh đời chứa đầy sự bất đắc dĩ.
Có
lẽ chỉ có thể loại phim đầy chân thực thế này, mới có thể lột tả rõ nét
cuộc sống của người đồng tính, phơi bày sự thật, khiến mọi người phải
nhìn thẳng vào họ. Vì sao nhiều người đồng tính chỉ có thể tìm kiếm tình cảm trong cái thế giới nhỏ bé của họ, tìm kiếm những mảnh tình ngắn
ngủi, nóng lòng tìm bạn giường?
Bởi vì
căn bản là họ không thể tìm được tình yêu lâu dài. Không phải là bởi vì
không có người thích hợp, mà là bởi vì thực tế từ áp lực xã hội, gia
đình đều quá lớn. Khiến cho họ chỉ có thể len lén tụ lại với nhau, cũng
khó lòng duy trì tình cảm với nhau, dần dần biến chuyện tình cảm trở
thành một vòng tuần hoàn ác tính.
Nhiều
người cảm thấy giới đồng tính rất hỗn loạn, không thể có tình cảm lâu
dài với nhau cho nên mới kỳ thị. Mà chính vì họ kỳ thị, cho nên những
người đồng tính mới buộc phải luẩn quẩn trong vòng tuần hoàn ác tính
này.
Trình Gia Mục nghĩ, coi như bộ phim
này thực sự không bán được, thậm chí còn không thể thông qua xét duyệt,
nhưng chỉ cần cậu gắng quay cho xong. Cho dù dùng giá rẻ để trình chiếu
trên mạng, hoặc là dùng một cách thức nào đó để công chiếu, thì cũng có
thể coi như cậu đã đóng góp chút xíu công sức vì giới đồng tính.
Như vậy đã xem như có ý nghĩa rồi.
Đột nhiên Trình Gia Mục cảm thấy, đây chính là bộ phim ý nghĩa nhất mà cả hai đời tham gia diễn xuất của cậu có được.
Nhưng ngay lúc này lại xảy ra chuyện.
Trình Gia Mục không hề mong muốn bộ phim mà mình yêu thích nhất, sẽ vì chính cậu mà bị đình chỉ quay phim.
Hôm đó, trên mạng đã đăng tràn ngập ảnh nude của Trình Gia Mục. Những tấm
hình ấy rất quen thuộc với cậu, chính là đống ảnh mà hồi trước Lý An Yến gửi cho Hoắc Dật.
Khi nhìn thấy tin tức
này cậu như thể bị sét đánh trúng, đứng chôn chân tại chỗ. Phản ứng đầu
tiên của cậu chính là ‘xong rồi’, tất cả đều hết rồi. Đời này cậu vừa
mới bắt đầu cuộc sống nghệ thuật, vừa mới làm lại nhân sinh mà tất cả đã biến mất.
Cậu không nghĩ rằng chuyện này là do Lý An Yến. Mặc dù bình thường gã thích bắt nạt Trình Gia Mục,
thích làm mấy chuyện ngây thơ ngu ngốc, thậm chí còn chèn ép cậu bằng
nhiều cách. Thế nhưng, nếu bảo hắn đưa tất cả chỗ ảnh này lên mạng để
mọi người thấy, hoàn toàn hủy hoại cậu, vậy thì gã không dám.
Thứ nhất là vì Hoắc Dật thừa biết chỗ ảnh này ban đầu ở chỗ gã. Thứ hai,
hẳn là Hoắc Dật đã tiêu hủy tất cả chỗ ảnh này rồi mới đúng. Mặc dù cậu
không rõ Hoắc Dật đã dùng cách gì, nhưng nhất định là trong tay Lý An
Yến không còn bất cứ cái gì có thể phục chế. Dù có thì gã cũng không dám đối nghịch với Hoắc Dật.
Vậy mấy thứ này được lấy từ đâu? Nếu không phải Lý An Yến thì là ai chứ? Đầu óc cậu bắt đầu rối bời, cậu rất muốn liều mạng nhớ xem kẻ biến thái đã chụp chỗ
ảnh nude của nguyên chủ này là ai.
Nhưng
khi đó cậu lại không muốn nghĩ đến, lâu như vậy rồi thì lại càng thêm
khó. Trừ khi tận mắt nhìn thấy người đó, bằng không cậu cũng không thể
nhớ nổi.
Bây giờ khắp các trang mạng đều
là tiếng mắng chửi. Nhóm fan hâm mộ siêu cấp manh và người qua đường
không rõ chân tướng, cư dân mạng… tất cả đều hùng hổ cãi nhau.
Điều duy nhất khiến cậu được an ủi đó là, cho dù cậu lâm vào bước đường này, những fan hâm mộ kia vẫn không rời bỏ cậu. Cái gì gọi là fan cuồng? Đại khái chính là như thế này đi?
Chẳng qua
những ‘fan cuồng’ này lại khiến cậu vô cùng cảm động, nhất là cô bé
‘tiểu ma cô trong đất tuyết’ kia. Phản ứng của cô cực kỳ rõ ràng, đầu
tiên là bảo mọi người xóa sạch số ảnh có trong tay đi, đồng thời không
truyền bá lung tung. Cô còn hô hào mọi người rằng, nếu như có đầu mối về người đã chụp những tấm hình này thì hãy nói ra, để hắn phải chịu sự
trừng phạt của pháp luật.
Bởi vì mặc dù
nhìn qua thì những tấm hình này thực sự rất tồi tệ, nhưng nếu để ý thì
sẽ thấy Trình Gia Mục không hề tình nguyện, hẳn là bị người ta bức hiếp. Bất kể là từ biểu cảm cho tới ánh mắt, rõ ràng cậu không hề hưởng thụ,
mà là bị người bắt ép.
Nhưng cư dân mạng
và người qua đường thì không nghĩ như vậy. Phần lớn mọi người đều cảm
thấy thực kinh tởm, thậm chí có người căn bản chưa từng xem tác phẩm mà
cậu diễn, chỉ tìm tới để mắng chửi. Thứ họ nhìn thấy chỉ là một chàng
trai trẻ tuổi lại đẹp mắt, vậy mà lại bày ra tư thế xấu hổ này trước mặt người ta.
Như Lỗ Tấn đã nói, gặp người
mặc áo ngắn lập tức nghĩ đến cánh tay trắng ngần, nghĩ đến cơ thể trần
trụi, nghĩ đến bộ phận sinh dục rồi lại nghĩ đến giao hợp, nghĩ đến tạp
giao rồi đến con riêng. Năng lực tưởng tượng của người dân không hề có
giới hạn.
Bản tính của con người chính là như vậy, thứ cuối cùng họ muốn đều là thứ xấu xa. Thậm chí một bộ phận
fan vì thích Viên Mục mà thích luôn cả Trình Gia Mục, lúc này đã không
nhịn được mà mắng:
“Uổng phí gương mặt
của thần tượng nhà tôi. Nam thần nhà tôi chết không nhắm mắt, cậu có
gương mặt giống người ấy mà lại làm ra chuyện bẩn thỉu thế này. Đúng là
không biết xấu hổ!”
“Không sai. Đúng là không biết xấu hổ!”
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT