Là Hoắc Dật! Rõ ràng
cách xa như vậy, rõ ràng Hoắc Dật cũng che chắn đầy đủ nhưng Trình Gia
Mục chỉ nhìn một chút liền nhận ra, khóe miệng cậu không khỏi câu lên
một nụ cười rạng rỡ. Chàng thanh niên đeo kính đen, da dẻ trắng nõn nà
đột nhiên không có chút dấu hiệu mà cười rộ, nhóm fan hâm mộ vây chặt
hai bên lối đi lập tức liền trở nên điên cuồng.
“Trình Gia Mục!”, “Siêu cấp đáng yêu.”, “Tiểu Mục!”
Tiếng gào đinh tai nhức óc liên tiếp vang lên, Trình Gia Mục vừa cười vừa vẫy tay thăm hỏi nhóm fan hâm mộ, nói một tiếng: “Cảm ơn mọi người.” Khiến
cảm xúc của bọn họ càng thêm kích động.
Doãn Khang Hòa quả thực muốn sứt đầu mẻ trán, nhỏ giọng nhắc nhở: “Đừng có
cử động bừa, một lát nữa mấy cô bé này mà điên lên thì chỉ có cậu phải
chịu thôi đó.”
Trình Gia Mục lại mắt điếc tai ngơ, cậu từng gặp chuyện này nhiều rồi nên tự biết phân nặng nhẹ,
nhưng cậu lại đang suy nghĩ lung tung đến người đầy bận rộn kia, vậy mà
hắn còn tự mình tới đón cậu. Bỗng nhiên Trình Gia Mục cảm thấy thực vui
vẻ, đồng thời cũng vui lòng chia sẻ cảm giác này của mình với người
khác. Lúc này, đừng nói là mấy fan hâm mộ đang phát cuồng, cho dù muốn
lần lượt ôm một cái cậu cũng chịu.
Nhìn
qua thì nơi này không thua mấy so với một concert mini, Trình Gia Mục
nghĩ ôm mấy cái là đủ rồi, lúc này không cần phải phát bệnh hình thức
như vậy. Lúc sắp ra khỏi lối đi, một fan hâm mộ to gan chạy tới, cấp tốc muốn đưa cho Trình Gia Mục một cái gối ôm có in một nhân vật hoạt hình. Trình Gia Mục sửng sốt một chút, nhìn thấy cô bé kia rất quen mắt,
dường như vừa mới gặp ở thành phố S, chẳng lẽ là?
“Em là ‘tiểu ma cô trong đất tuyết sao’?” Trình Gia Mục hỏi, cô bé kia đã
bị bảo an kéo ra một khoảng. Nghe thấy Trình Gia Mục hỏi như vậy, mấy
nhân viên an ninh cũng thoáng buông lỏng tay nhưng vẫn ngăn cô lại ở một khoảng cách an toàn. Âm thanh của cô bé kia không khỏi có hơi run rẩy:
“Vâng, đúng là em, làm sao anh biết ạ?”
Trình Gia Mục nhìn cô cười cười, nói: “Hôm qua nhìn thấy em, cảm ơn em đã nói giúp anh trên mạng.” Hốc mắt của cô bé liền đỏ lên, nói năng lộn xộn mà lấy gối ôm trong tay mình ra đưa cho Trình Gia Mục: “Đây là em tự tay
làm, anh, không… không chê…”
Trình Gia Mục đưa tay tiếp nhận, cô bé ấy quả thực liền muốn khóc không thành tiếng.
Rất nhanh đã tới lối ra, dưới sự bảo vệ của cả đám người, Trình Gia Mục và
Hoắc Dật cũng trang bị đầy đủ như cậu liền cùng nhau vào trong xe. Rõ
ràng khi nãy Hoắc Dật còn không ngừng hỏi Doãn Khang Hòa xem tình trạng
của Trình Gia Mục thế nào, vậy mà giờ lại bắt đầu giả vờ lạnh lùng. Nội
tâm Trình Gia Mục điên cuồng gào thét: ‘Anh cũng đến đón tôi rồi, vậy mà còn không chịu nói lời nào? Rốt cuộc là muốn thế nào đây?’
Cứ im lặng cả một đường như vậy mà về tới nơi, vẫn là tòa chung cư tại
thành phố H mà Hoắc Dật đã thuê. Mấy người không có phận sự như Doãn
Khang Hòa, Triệu Khang Nhạc đều cực kỳ tinh ý mà lui ra. Trong đó Doãn
Khang Hòa là vì còn có chút bận tâm tâm, thiện ý cảnh cáo sếp nhà mình
còn chưa được thỏa mãn nên muốn đi theo, lại bị Hoắc Dật cưỡng ép đuổi
đi. Trình Gia Mục vừa vào cửa, liền thả mình lên ghế sofa siêu lớn và
mềm mại trong phòng khách. Rốt cuộc Hoắc Dật cũng mở miệng: “Có đói bụng không? Tôi đưa cậu ra ngoài ăn cơm?”
Không biết vì sao, vừa tiến vào căn phòng mới ở chưa được một tháng này,
Trình Gia Mục lại có cảm giác an tâm như thể được trở về nhà. Mặt cậu
vẫn chôn trong nệm dựa mềm mại trên ghế, giọng nói có vẻ hơi khó chịu:
“Lười động đậy, tôi mệt quá.” Dường như Hoắc Dật vừa thở dài, sau đó rốt cuộc cũng không lên tiếng nữa.
Trình Gia Mục cứ như vậy giữ nguyên tư thế nằm sấp, duy trì trong chốc lát cũng
không có đem mình ngạt chết mà ngược lại còn ngủ mất.
Lúc Hoắc Dật chọc chọc làm cậu tỉnh cũng đã gần qua một tiếng đồng hồ.
Trình Gia Mục đứng lên dụi dụi mắt, sau đó lại dụi mắt lần nữa mới nói:
“Nhất định là tôi quá mệt mỏi nên xuất hiện ảo giác.”
Hoắc Dật trước mặt cậu đang mặc một cái tạp dề màu hồng nhạt, bên trên còn
vẽ một quả đào, bởi vì thân hình hắn cao lớn nên chiếc tạp dề kia nhìn
còn không đủ độ dài. Càng đáng sợ hơn là, bên trong lớp tạp dề ấy vẫn là quần tây cùng áo sơ mi đặt may vừa khít thân thể. Dường như Hoắc Dật
cũng ý thức được chuyện gì, ánh mắt có hơi luống cuống, hắn vội cởi tạp
dề ra rồi quay đầu sang hướng khác nói: “Đây là tạp dề mà chủ nhà để
lại, đừng nhìn nữa ra ăn cơm đi.”
Đây, là anh ta xấu hổ sao? Tổng giám đốc bá đạo lúc xấu hổ nhìn lại dễ thương
như vậy, xém chút nữa đã khiến Trình Gia Mục chảy máu mũi.
Nếu như việc nhìn thấy Hoắc Dật mặc tạp dề nhà bếp, mức độ kinh hãi mới chỉ đến số năm, thì việc nhìn thấy bữa ăn mà hắn làm ra này có thể khiến
chỉ số kinh hãi nhảy lên tận năm mươi. Trình Gia Mục ngồi bên cạnh bàn
cơm, nhìn đồ ăn và chén canh trước mặt, có thịt kho tàu, món gà thanh
triều, còn có canh tôm đậu hũ. Dưới sự thúc giục của Hoắc Dật cậu liền
nếm thử mỗi thứ một chút, chỉ số sợ hãi trong cậu lập tức phá trần, chỉ
kém chút là không khép nổi cằm.
Nhìn vẻ mặt phát ngốc của Trình Gia Mục, Hoắc Dật cẩn thận hỏi: “Thế nào, ăn ngon không?”
Trình Gia Mục bưng bát lên, xúc một muỗng cơm lớn ăn kèm, nhận xét một câu từ tận đáy lòng: “Quá ngon!” Trên mặt Hoắc Dật liền hiện ra chút đắc ý bị
kìm nén.
Trình Gia Mục ăn từng chút một
các món bày trên bàn. Với một người sáng sớm chưa được ăn gì, bữa trưa
lại phải uống rượu với người trên cục, cơ bản là cả ngày chưa ăn uống tử tế như cậu mà nói, bữa cơm do nam thần đứng bếp này quá ngon.
Quả thực đem so thì vượt xa mấy món ăn ảm đạm trong đoàn phim.
Trình Gia Mục nhịn không được hỏi: “Hoắc tổng, sao anh lại biết nấu cơm vậy, còn nấu ăn ngon thế này.”
Hoắc Dật lạnh nhạt nói: “Biết nấu cơm thì có gì hơn người?” Dường như không
hề quan tâm tới lời khích lệ của Trình Gia Mục, nếu như nụ cười trên mặt hắn có thể nhịn thêm một chút thì đại khái sẽ càng có sức thuyết phục.
Trình Gia Mục lại không có ý định bỏ qua cơ hội có thể ca ngợi hắn: “Thật sự
ngon lắm đó, so với cơm trong tiệm thì ngon hơn nhiều.”
Hoắc Dật: “Ngon thì ăn nhiều một chút.” Vừa nói vừa gắp cho cậu một miếng thịt kho tàu: “Nhìn cậu rất gầy.”
Nhìn cậu rất gầy?
Cậu gầy.
Gầy.
Đây… chẳng phải tiêu chuẩn liếc mắt đưa tình giữa tình nhân với nhau à?
Trình Gia Mục quả thực có chút lâng lâng, sau đó lại nghe thấy Hoắc Dật
giải thích: “Năm thứ hai cao trung tôi đã ra nước ngoài, cũng học đại
học ở bên đó. Nếu như không làm thì cũng chỉ có thể ăn đồ ăn bên ngoài.”
Hóa ra là như vậy, đã sớm nghe nói mấy người xuất ngoại đi du học đều là tiểu đương gia của Trung Hoa.
“Vậy anh đi nước nào thế?” Trình Gia Mục hỏi.
Hoắc Dật nói: “Anh.”
Anh? Trình Gia Mục không khỏi nhỏ nước mắt đồng tình, vậy dĩ nhiên phải tự
mình làm cơm. Món ăn ở Anh nghe nói hơi khó ăn, nếu như không biết làm
chút cơm trưa nói không chừng sẽ chết đói mất. Hai người tiếp tục nói
mấy câu vô thưởng vô phạt mà ăn xong một bữa. Trình Gia Mục cảm thấy bữa ăn này trôi qua thật nhanh, còn vì nghe mấy lời của Hoắc Dật mà cậu đã
ăn tới ba chén cơm lớn, cuối cùng còn chén sạch đồ ăn trên bàn, chính
cậu cũng không ngờ nổi.
Cơm nước xong
xuôi, Trình Gia Mục tự giác vào phòng bếp rửa bát, Hoắc Dật cũng không
đi cùng. Trong lòng Trình Gia Mục có chút thất vọng, hôm nay hiếm lắm
mới gặp được một Hoắc Dật dịu dàng thế này, cậu còn chưa tận hưởng cho
đủ. Cậu hi vọng đối phương có thể chịu khó một chút, cùng mình đi rửa
bát rồi thuận tiện tâm sự, anh anh em em một chút a.
Lúc rửa chén, hình như cậu có nghe tiếng di động của Hoắc Dật vang lên
ngoài phòng khách. Cũng không biết là ai mà muộn như vậy còn gọi cho
hắn, khiến Trình Gia Mục không khỏi dựng thẳng lỗ tai muốn nghe lén,
nhưng tiếng nước chảy làm cậu chẳng nghe rõ được cái gì, cũng không dám
tùy tiện tắt nước đi, như vậy thì quá lộ liễu rồi.
Khi Trình Gia Mục lau tay sạch sẽ rồi đi ra, lại phát hiện mặt Hoắc Dật
nhìn rất nghiêm trọng, dáng vẻ cũng không vui khiến lòng cậu bất giác
căng chặt, cậu nghĩ: Không phải hắn lại muốn biến thân chứ?
Tôi biết anh rất thích nổi cáu, nhưng giây trước vẫn còn ôn nhu lưu luyến như vậy cơ mà?
Dạng cảm xúc biến hóa này không phải là quá nhanh rồi sao?
“Đã điều tra ra thứ được bỏ vào trong đồ uống.” Hoắc Dật nói.
Nhắc tới chai đồ uống ấy, Trình Gia Mục không khỏi lên tinh thần mà nghiêm
túc hỏi: “Nhanh như vậy sao? Là cái gì?” Hoắc Dật thở ra một hơi, giống
như đang cực lực kiềm chế cơn giận của mình: “Là băng phiến.”
Cái gì? Vậy mà là băng phiến? Khương Tư Thuân điên rồi sao? Hộ Bằng điên
rồi sao? Nếu như chỉ muốn mình gặp chuyện trong lúc quay phim thì dùng
ma túy là được rồi, ma túy cũng sẽ gây ảo giác khiến mình làm ra những
biểu hiện kỳ quái dưới ống kính máy quay và sự quan sát của đám phóng
viên. Sau đó nhóm cảnh sát tìm tới cũng sẽ dễ dàng tìm ra mình, như vậy
mục đích của bọn chúng cũng đã đạt được rồi.
Vì sao nhất định phải là băng phiến? Là thứ băng phiến dùng một lần đã
nghiện, tạo thành thương tổn mãi mãi đối với đại não? Hận ý ngợp trời
cuồn cuộn dâng lên trong lòng Trình Gia Mục.
Đời trước bọn chúng đã hại chết mình, đời này vẫn cứ không buông tha!
Thù này không báo không phải quân tử!
Nhìn thấy hận ý cùng với nỗi sợ khó nén trong ánh mắt Trình Gia Mục, lòng
Hoắc Dật bỗng thấy cực kỳ sợ hãi. Lần đầu tiên hắn đi qua ôm lấy Trình
Gia Mục, còn vỗ vỗ lên tấm lưng thiếu niên nhỏ gầy, thấp giọng nói: “Đã
qua rồi, bọn chúng còn chưa làm hại được cậu.”
Dưới cảm giác ôn nhu khó thấy này, Trình Gia Mục cũng dần dần yên tĩnh, đồng thời cậu cảm thấy Hoắc Dật có chút không giống ngày trước. Lúc trước,
từ khi bắt đầu… ngoại trừ lúc quan hệ thì hắn đều không muốn có bất cứ
tiếp xúc thân thể nào với cậu. Thế nhưng dần dần hắn lại bắt đầu thích
ôm cậu đi ngủ, ngẫu nhiên gửi cho cậu mấy tin nhắn ngắn ngủi để kể chút
chuyện không đâu, thậm chí còn đi theo cậu tới thành phố H.
Rõ ràng cậu có thể cảm nhận được thái độ của đối phương thay đổi từng chút một, vậy vì sao lại vẫn không muốn nói ra lời ấy? Vì sao lại không chịu bước thêm một bước?
Rất nhanh Hoắc Dật đã lại buông cậu ra, nhiệt độ từ cơ thể nam nhân bỗng nhiên biến mất làm Trình Gia Mục có chút sững sờ.
Hoắc Dật nói: “Cậu yên tâm, tôi sẽ giúp cậu đòi lại công bằng.” Trình Gia
Mục đờ đẫn gật đầu, cũng không biết có nghe được hay không, Hoắc Dật lại nói tiếp: “Đồng thời tôi còn tra được, có khả năng Khương Tư Thuân và
Tiết Vũ cũng ‘trượt băng’.”
Tiết Vũ
‘trượt băng’? Ý của từ trượt băng này chính là chỉ kẻ hút băng phiến,
giống như ‘Phi diệp tử’ dùng để chỉ kẻ hít ma túy vậy, nhưng chúng có
khác biệt rất lớn. Đã dùng băng phiến thì đời coi như bỏ, đây cũng không phải lần đầu tiên Trình Gia Mục nghe thấy lời này, nhưng… Tiết Vũ thực
sự sẽ như vậy sao?
Trình Gia Mục nhịn không được hỏi: “Bọn hắn nhìn rất khỏe mạnh, không giống như người hút thuốc cấm?”
Hoắc Dật cười nhạo một tiếng: “Bọn hắn có tiền, mua được ma túy thuần khiết, lại còn chịu khó bỏ tiền quản lý gương mặt.” Trong giọng nói của hắn
tràn ngập chế giễu: “Đương nhiên sẽ khác với những kẻ dùng thuốc trên
TV. Chẳng qua bên trong thì đều như nhau, cuối cùng ma túy cũng sẽ ăn
mòn ngũ tạng lục phủ, khiến chúng mục rỗng từ trong ra ngoài. Cứ coi như triệu chứng ban đầu thì không giống, nhưng đến cuối cùng thì cũng giống nhau cả thôi.”
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT