Rốt cuộc Trình Gia Mục cũng bổ trang xong, bên kia đạo diễn Trương đã thúc giục nhân viên công tác bắt đầu chuẩn bị, cũng có nghĩa là sẽ lập tức khai máy. Các diễn
viên cũng lục tục đi ra, chỉ có Khương Tư Thuân là vẫn ngồi nghỉ ngơi
trên chiếc ghế trong góc, không hề nhúc nhích.
Trình Gia Mục vừa rồi bị nắng chiếu nên giờ cũng rất khát. Triệu Khang Nhạc
không biết đã chạy đi đâu, Trình Gia Mục đành phải tự mình tìm nước
uống. Đồ uống lạnh mà nhãn hiệu này cung cấp đều nằm trong tủ lạnh tại
phòng nghỉ lớn phía đối diện, giờ mà đi qua lấy hẳn sẽ không kịp.
Cậu nhớ trong phòng trang điểm còn có một bình nước đang uống dở, cũng vẫn
đủ lạnh, nước đá trong bình ban nãy vẫn còn đang tan ra. Cậu đảo mắt
nhìn một vòng, rất nhanh đã tìm được chai nước kia.
Nó nằm ở vị trí bắt mắt nhất mà cậu vừa ngồi trang điểm, bên ngoài lại
vang lên tiếng của đạo diễn Trương. Một nhân viên công tác đi tới gọi
Trình Gia Mục và Khương Tư Thuân, nhắc họ nhanh một chút rồi lại đi tìm
những người khác. Trình Gia Mục cầm đồ uống lên, quay đầu nói một tiếng: “Tôi uống nước xong sẽ qua ngay.”
Sau đó ánh mắt của người đó lại chuyển hướng qua chỗ Khương Tư Thuân. Hắn chỉ
an tĩnh ngồi đó, rõ ràng không có việc gì lại vẫn cứ ngồi đó. Nhân viên
công tác đáng thương có lẽ sẽ phải đích thân đỡ hắn ra ngoài.
Khương Tư Thuân có hơi bất đắc dĩ, chậm rãi đi ra ngoài, lúc gần đi vẫn không
quên liếc Trình Gia Mục một chút. Trình Gia Mục có chút buồn bực, luôn
cảm thấy hôm nay Khương Tư Thuân có chỗ nào đó là lạ. Mặc kệ hắn muốn
giở trò gì, lão tử cũng sẽ cùng chơi với hắn.
Nghĩ như vậy, Trình Gia Mục vặn nắp bình ra, bọt khí trong chai đồ uống có
ga sủi lên mấy tiếng nho nhỏ. Trong thời tiết mùa hè nóng bức này, uống
một hớp đồ uống ướp lạnh quả là cảm giác hưởng thụ hiếm có.
Theo tiếng chất lỏng chảy ra khỏi bình, cửa phòng trang điểm phía sau cũng
‘phanh’ một tiếng bị đá văng ra. Hai người Doãn Khang Hòa và Triệu Khang Nhạc trước sau vọt vào, nhìn thấy bình đồ uống trên tay Trình Gia Mục
mặt hai người đều đồng loạt lộ ra biểu cảm như gặp quỷ.
Triệu Khang Nhạc lắp bắp nửa ngày cũng chưa nói ra được một chữ, Trình Gia
Mục bị hai người bọn họ nhìn tới nỗi sợ hãi nổi cả da gà. Doãn Khang Hòa đen mặt mắng một câu thô tục, Triệu Khang Nhạc thì một mặt tuyệt vọng,
người đàn ông có thân thể không tính là nhỏ bé này vậy mà còn nhỏ nước
mắt, như kiểu sẽ lập tức bật khóc.
“Đều
tại tôi, chuyện này đều tại tôi! Tôi phải biết Hộ Bằng tìm tôi thì sẽ
không có chuyện gì tốt, làm sao tôi lại tin gã cơ chứ! Mới đi ra một lát đã để bọn họ ra tay. Không được, tiểu Mục không thể quay nữa, bây giờ
đi ngay đi, nói là vết thương cũ của cậu tái phát?” Triệu Khang Nhạc
không ngừng nói luyên thuyên.
Doãn Khang
Hòa cũng cau có, hết sức nghiêm túc nói: “Như vậy cũng không được, phóng viên đều đã chặn hết cửa ra vào. Mẹ nó chứ, bây giờ cuối cùng cũng biết vì sao hôm nay phóng viên lại vô duyên vô cớ mà đến như thế. Phải tìm
biện pháp khác.” Hắn dùng tay đẩy gọng kính vàng trên mắt, so với Triệu
Khang Nhạc thì bình tĩnh hơn nhiều.
Trình Gia Mục nhịn không được hỏi: “Hai người, là vì thứ này sao?” Nói rồi,
cậu giơ lên chai đồ uống trong tay. Triệu Khang Nhạc liền cứng ngắc như
khúc gỗ, ánh mắt càng thêm thê lương mà nhìn Trình Gia Mục, chậm rãi gật đầu.
Doãn Khang Hòa thì duỗi tay ra ngắt lời cậu: “Bây giờ mà đi thì khẳng định là không được, nếu như tạo ra
chút hỗn loạn thì sao? Có thể đục nước béo cò…” Một khi đầu óc Doãn
Khang Hòa đã chuyển động thì người khác rất khó chen vào miệng.
Tiếng đạo diễn Trương ở bên ngoài lần nữa vang lên, vẫn đang thúc giục, hiện
giờ toàn bộ đoàn làm phim cũng chỉ chờ một mình cậu. Không khí bên trong phòng hóa trang nho nhỏ căng thẳng tới cực điểm, Doãn Khang Hòa còn
đang không ngừng líu lo mà đưa ra các kế hoạch khả thi. Trình Gia Mục
không thể nhịn được nữa, hô to một tiếng: “Ngừng!”
Tiếng bước chân bên ngoài đang tới rất gần, hẳn là nhân viên công tác lại đến thúc giục. Trình Gia Mục vừa mới hô lên, Triệu Khang Nhạc và Doãn Khang Hòa đều im lặng, cậu hạ thấp giọng nhanh chóng nói: “Tôi không có
uống.”
Sau đó còn đưa chai đồ uống cho
bọn họ: “Cái này, hai người cất kỹ đi. Tôi cảm thấy có vấn đề cho nên
không uống, đợi lát quay xong lại nói. Đúng rồi anh Nhạc, đi mua cho em
một lon nước Thảo Cỏ nhé, khát muốn chết rồi. Cứ như vậy nha.”
Nhân viên công tác lần thứ hai nhận lệnh tới phòng trang điểm, cửa vừa mở đã gặp Trình Gia Mục đang muốn đi ra. Người kia nhìn thấy Trình Gia Mục
liền thở ra một hơi, thấp giọng nói: “Trình lão sư, bên kia đều đã chuẩn bị kỹ càng chỉ chờ anh thôi ạ, mau cùng tôi qua đó đi.”
Trình Gia Mục gật gật đầu, rất nhanh đã bước vào trường quay. Sau khi cậu đi, để lại hai người kia trong phòng trang điểm, đôi bên đưa mắt nhìn nhau
đều không hẹn mà cùng thở dài một hơi. Trình Gia Mục nở nụ cười nói xin
lỗi với đạo diễn Trương và mấy vị diễn viên: “Thật ngại quá, vừa rồi tôi tới nhà vệ sinh nhưng lúc trở về lại lạc đường.”
Tất cả mọi người đều hiểu rõ, cười cười nói không sao. Khu vực phim trường
này nằm trong tòa cao ốc, thời gian xây cũng khá sớm cho nên phòng vệ
sinh đều nằm ở bên tòa B. Mặc dù khoảng cách không xa nhưng đường đi từ
tòa A tới tòa B khá lắt léo, nếu như chưa quen thuộc với nơi này sẽ rất
dễ bị lạc đường.
Chỉ có Khương Tư Thuân,
khi nghe lý do thoái thác của cậu thì ý tứ sâu xa nhìn qua một cái. Hộ
Bằng đứng cách Khương Tư Thuân không xa, không chút che giấu mà nhìn
Trình Gia Mục, lộ ra nụ cười mập mờ và hàm răng không chỉnh tề.
Trình Gia Mục nhìn thấy Hộ Bằng liền sẽ không tự chủ được mà có chút sợ hãi,
phần lớn là bởi vì nỗi ám ảnh hắn lưu lại cho Trình Gia Mục quá sâu. Đầu tiên là hắn tự tay giết cậu, sau này còn là cưỡng gian không thành, thử hỏi một người bình thường đối diện với chuyện này, khi gặp lại không
phải sẽ vô thức nhớ lại những chuyện đã xảy ra sao?
Một phần nguyên nhân nhỏ khác đó là, kẻ tên Hộ Bằng này có chút biến thái.
Từ đời trước Trình Gia Mục đã không thích tiếp xúc với hắn, đời này thì
lại càng thêm trầm trọng, hắn còn không thèm che giấu dục vọng và ham
muốn trần trụi trong mắt.
Trình Gia Mục
bất chấp cả người đều đang nổi da gà, dưới sự quan sát của các vị quản
lý trong công ty quảng cáo, ống kính của nhóm phóng viên và vô số fans
hâm mộ bên ngoài, biểu diễn cảnh quay cuối cùng vô cùng thuận lợi, một
lần đã qua. Lúc đầu, đạo diễn Trương vốn nghĩ muốn biểu hiện một chút kỹ thuật cao siêu của mình, yêu cầu nghiêm ngặt. Nhưng bất đắc dĩ là,
Trình Gia Mục người có đất diễn nhiều nhất trong đoạn quay cuối cùng
này, trên thực tế đã biểu diễn tới mức không có chút kẽ hở.
Người duy nhất diễn không đạt lại chính là Khương Tư Thuân, nhưng cũng may
cảm giác tồn tại của hắn trong đoạn quảng cáo này không lớn. Nếu vì một
nhân vật không có gì quan trọng như hắn mà quay lại lần nữa, không khỏi
có hơi chấp nhặt. Còn không nói tới chuyện lỡ như chọc cho các diễn viên không vui, nhưng nếu lần quay thứ hai mà Trình Gia Mục không phát huy
tốt thế này, thì sẽ trực tiếp ảnh hưởng tới hiệu quả tổng thể. Vậy thì
mặt mũi của lão Trương hắn coi như bỏ.
Họ cứ như vậy, trong bầu không khí thuận lợi vui vẻ thế này mà hoàn thành
công việc. Nói vậy, tiếp theo sẽ là khâu phỏng vấn của giới truyền
thông. Nhóm phóng viên giải trí không ngại khổ cực, từ sáng sớm đã lái
xe đến phim trường vùng ngoại thành nhanh chóng mở xe thiết bị, hào hứng tràn đầy mà khiêng máy ảnh tới, nhưng lúc này đều há hốc miệng.
Sự thất vọng nói không nên lời cơ hồ đều viết trên gương mặt của những
phóng viên trẻ tuổi này. Nhìn dáng vẻ của bọn họ, Trình Gia Mục không
khỏi cười nhạo trong lòng một tiếng. Tuy nhiên, những kẻ không rõ chân
tướng như đạo diễn Trương hay đại diện nhãn hiệu đều rất mong chờ bọn họ tới phỏng vấn nha.
Các phóng viên đành
phải kiên trì, hỏi một chút chuyện liên quan tới quảng cáo hoặc những
vấn đề trong công việc gần đây của các minh tinh. Bởi vì chột dạ, cho
nên ngay cả chuyện xấu đang gây náo loạn không nhỏ gần đây của La Quang
Hi cũng không nhắc tới một chữ. Đương nhiên, cũng có thể là bởi vì người đại diện của La Quang Hi đang nhìn chằm chằm phóng viên phỏng vấn hắn,
hẳn là người này đã bị thái độ của hắn dọa đến.
Đây cũng là lần đầu tiên Trình Gia Mục sảng khoái tiếp nhận phỏng vấn như
vậy, sau khi đường hoàng nói mấy lời khách sáo cậu liền nhẹ nhõm thoát
thân. Chờ tới khi đi đến bên cạnh Hộ Bằng và Khương Tư Thuân, cậu dừng
lại một giây, sau đó liền có phóng viên xông tới dự định phỏng vấn
Khương Tư Thuân vài câu.
Khương Tư Thuân
lập tức bị các phóng viên vây chặt tới không lọt nổi một giọt nước.
Trình Gia Mục thừa cơ vỗ vỗ bả vai Hộ Bằng, thấp giọng nói: “Tôi có lời
muốn nói với anh, liên quan tới chai nước uống kia.” Hộ Bằng thầm giật
mình trong lòng, xung quanh đều là phóng viên nhưng Trình Gia Mục lại cứ như cười như không nhìn hắn. Lúc này Hộ Bằng nhanh chóng hiểu ra, cậu
căn bản không uống nó mà còn biết đó là do hắn làm.
Chỗ Trình Gia Mục đứng cách Khương Tư Thuân không xa, từng hành động cử chỉ của cậu ở đây Khương Tư Thuân đều nhìn thấy rõ ràng. Lát sau, Hộ Bằng
nhả ra một chữ ‘Tốt’ từ trong kẽ răng, tiếp theo Trình Gia Mục còn làm
ra một hành động kinh người.
Cậu khoác bả vai Hộ Bằng, như thể bạn bè tốt mà rời khỏi đám người ấy. Camera và
phóng viên quá nhiều, động tác nhỏ này ban đầu có thể đã bị máy móc và
dòng người ngăn trở, đáng tiếc góc độ này vừa vặn có thể làm Khương Tư
Thuân thấy rõ. Hắn nhìn theo tấm lưng hai người họ, nguy hiểm híp mắt
lại nhưng bởi xung quanh đều là camera nên cũng không dám nói gì.
Sau khi Trình Gia Mục dẫn Hộ Bằng rời khỏi đám người kia liền buông hắn ra, quay người muốn rời đi. Hộ Bằng lại gọi cậu: “Không phải cậu có chuyện
muốn nói với tôi sao?” Trình Gia Mục kinh ngạc nói: “Tôi và anh thì có
cái gì tốt để nói?”
Sau đó cũng nhanh
chân rời khỏi hắn đi về phía đám người kia, bước đi cũng coi như trầm ổn nhưng nhịp tim của Trình Gia Mục lại đập nhanh dị thường. Không phải
cậu muốn tận lực ra vẻ thoải mái, mà là thực sự không muốn ở một mình
trong chỗ không mấy ai lui tới cùng với Hộ Bằng.
Nhưng Hộ Bằng lại nhanh chóng đuổi theo, khoác một tay lên bờ vai Trình Gia
Mục, cậu vô thức hung hăng lắc mình tránh đi. Hộ Bằng bỗng nhiên bật
cười: “Nhóc con, em đang sợ tôi sao?” Trình Gia Mục kéo hắn ra trợn mắt
lên nhìn, nơi này đã tiến vào chỗ đám đông kia, tâm trạng của cậu cũng
bình ổn hơn không ít.
Hộ Bằng thấp giọng
nói: “Làm sao? Là bởi vì lần trước chưa ch*ch em nên em ghi hận tôi
sao?” Trình Gia Mục quả thực bị chọc điên, giận quá hóa cười: “Chỉ bằng
mày? Đã trưởng thành chưa? Công năng của thứ đồ chơi kia đã hoàn thiện
rồi sao?”
Biểu tình dâm tà của Hộ Bằng
lập tức cứng đờ. Bề ngoài của hắn không đẹp, cũng không cao, còn thường
xuyên dùng giày đệm, xem ra khá là để ý tới chuyện ngoại hình.
Hắn hung tợn nói với Trình Gia Mục: “Không ngờ miệng lưỡi mày còn bén nhọn
như vậy.” Lại hỏi: “Làm sao mày biết là do tao?” Trình Gia Mục hừ cười
một tiếng: “Nếu muốn người không biết trừ phi mình đừng làm.” Nói xong
nghênh ngang rời đi.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT