Trình Gia Mục nghe theo Hoắc Dật phân phó mà mở loa ngoài.
Doãn Khang Hòa: “Tiểu Mục, chuyện quay quảng cáo lần trước tôi nói với cậu có khả năng sẽ quay sớm. Tay cậu thế nào rồi?”
Tay trái của Trình Gia Mục còn kẹp trong lớp băng vải, nhưng cậu cảm thấy
Hoắc Dật chẳng qua là chuyện bé xé ra to. Thân thể trẻ tuổi khôi phục
rất nhanh, thực ra đã sớm liền lại, vậy nên cậu cam đoan với Doãn Khang
Hòa: “Đã rất tốt rồi.”
Doãn Khang Hòa: “Vậy là tốt rồi, nếu như không được thì không cần cậy mạnh.”
Trình Gia Mục: “Thật sự không sao mà.”
Hoắc Dật nhíu nhíu mày, muốn mở miệng ngắt lời lại nhịn xuống. Trong vô
thức, hắn vẫn không muốn để cho người khác biết được quan hệ giữa mình
và Trình Gia Mục.
“Vậy thì được, thời
gian quay sớm nhất cũng phải là tuần sau, tôi đã nói chuyện qua với đạo
diễn Thạch. Đúng rồi, nghe nói Hoắc tổng tìm cậu nói chuyện? Thế nào,
hắn mắng cậu sao?”
Hoắc Dật và Trình Gia
Mục đều không hiểu chuyện gì, cơ mà dù không biết đã xảy ra chuyện gì
nhưng sếp ở ngay bên cạnh, Trình Gia Mục cũng không dám mạo muội hỏi,
đành phải nói: “Không có.”
Nhưng Doãn
Khang Hòa lại không có ý định ngừng cái đề tài này: “Không có chuyện gì
hả? Hoắc tổng là như thế đó, tính tình hắn không tốt cậu cũng không phải không biết.”
Trình Gia Mục nghe xong cảm thấy mồ hôi lạnh liền chảy ròng, Hoắc Dật đang ở ngay đây đó!
Doãn Khang Hòa: “Hoắc tổng ấy mà, nói năng chua ngoa, tâm cứng như đá. Trừ
chuyện mặt thối, tính cách có hơi nóng nảy của nhóm máu B, nhưng trong
đám phú nhị đại thì cũng xem như chấp nhận được.”
Trình Gia Mục vừa nghe vừa trộm nhìn Hoắc Dật, cậu như ngồi trên bàn chông,
cực kỳ muốn ném điện thoại đi rồi nói một tiếng: ‘tôi không quen người
này’, đồng thời ở trong lòng yên lặng đốt một ngọn nến cho Doãn Khang
Hòa.
“Tôi cảm thấy hình tượng cậu hình
dung rất đặc biệt, ngao tổng ha ha ha ha ha ha, cậu có biết không, biệt
hiệu này đã được lan truyền ở công ty rồi đó!” Trình Gia Mục vội vàng
rống to: “Không có việc gì thì tôi tắt máy đây, tín hiệu không tốt!”
Đầu dây bên kia, Doãn Khang Hòa chẳng hiểu gì hết. Cái này rõ ràng là cậu
kể cho Đồng Hoài Cẩn, lúc Đồng Hoài Cẩn hấp tấp nhanh chóng chia sẻ biệt hiệu này cho hắn đã chọc cho Doãn Khang Hòa cười một hồi lâu. Thế nào
mà nhắc đến với bản gốc lại khiến cậu xù lông thế này?
Trong xe.
Hoắc Dật: “…”
Trình Gia Mục: “…”
Hoắc Dật một tay lái xe, một tay thao tác trên màn hình nhỏ kết nối với điện thoại trong xe, rất nhanh, nữ thư ký Triệu Băng đã nghiêm chỉnh lên
tiếng: “Hoắc tổng, có gì dặn dò?” Hoắc Dật: “Trừ một tháng tiền thưởng
của Doãn Khang Hòa.”
Triệu Băng: “…”
Triệu băng: “Được rồi, Hoắc tổng.”
Hoắc Dật cúp điện thoại, Trình Gia Mục càng cảm thấy sợ hơn.
Hoắc Dật hỏi: “Ngao tổng là có ý gì? Ngao cái gì?”
Trình Gia Mục gượng cười.
Hoắc Dật lại nói: “Tự cậu nói, hay là chờ lát nữa xuống xe tôi hỏi lại cậu một lần nữa?”
Trình Gia Mục hung hăng lắc đầu một cái: “Chính là… Chó ngao Tây Tạng.”
Không khí bỗng trầm mặc quỷ dị, Hoắc Dật giận quá hóa cười, cũng không biết
đầu óc Trình Gia Mục cả ngày đều suy nghĩ cái gì? Mình thật sự hung dữ
như vậy sao? Trình Gia Mục ngay cả liếc nhìn hắn cũng không dám, cậu đợi đã lâu, nhưng cũng không đợi được tiếng Hoắc Dật gào thét. Xe dừng
trong một toà chung cư cấp cao gần đó, Hoắc Dật quét thẻ lên lầu, Trình
Gia Mục tự biết đuối lý nên không dám thở mạnh mà yên lặng đi theo Hoắc
Dật, mở cửa vào nhà.
Căn phòng này chí ít cũng cỡ hai trăm mét vuông, trang trí nội thất hiện đại hóa nhưng rất
đơn giản. Trong phòng khách rộng lớn với tông đen trắng có TV gắn tường, đồ dùng trong nhà cũng đều là hai màu này, còn lại là giấy dán tường
màu cam nhạt, sàn nhà lót gỗ sạch sẽ nhìn qua cực kỳ ấm áp.
Hoắc Dật nói: “Nhà thuê, nhưng là nhà mới. Môi giới nói, đây là quà cưới
được chuẩn bị cho đôi vợ chồng trẻ, thế nhưng chưa ở được ngày nào họ đã xuất ngoại định cư. Để lại căn nhà này không bỏ cũng không bán, coi như là đầu tư, dù sao giá nhà cũng cao đến dọa người.”
Cậu cũng không để ý đây là nhà mới hay là nhà cũ, trọng điểm là đang êm đẹp sao lại đi thuê nhà ở a? Hoắc Dật nói tiếp: “Tôi đã nói chuyện với đoàn làm phim rồi, là bởi cậu bị thương nên không tiện ở lại khách sạn. Công ty sẽ thuê cho cậu một phòng gần bệnh viện một chút.”
Trình Gia Mục có chút không dám tin: “Vậy tại sao lại thuê nhà lớn thế này?
Mà nhiều lắm thì một hai tháng là tôi sẽ hơ khô thẻ tre (hết xuất diễn)
a?”
Hoắc Dật sờ mũi một cái: “Có thể tôi sẽ tới thăm cậu, ở khách sạn không tiện.”
Trình Gia Mục: “… Tốt.”
Hoắc Dật: “Đúng rồi, ngày mai tôi sẽ đi, đã lâu không về công ty rồi, có rất nhiều chuyện.”
Trình Gia Mục nghĩ thầm: “Nên trở về sớm đi, đường đường là tổng giám đốc mà
liên tiếp hơn một tháng không ở công ty. Vậy mà công ty chưa có đóng
cửa, đúng là kỳ tích.”
Vậy nhưng có một
chuyện khiến cậu càng cảm thấy hứng thú hơn, không hỏi thì sẽ không
thoải mái, Trình Gia Mục hỏi: “Hoắc tổng, nhà này anh thuê bao lâu?”
Hoắc Dật nghĩ nghĩ giống như đang nhớ lại. Cậu biết nhất định không phải Hoắc Dật tự mình thuê, nhưng mà thuê bao lâu dù sao cũng nên có ấn
tượng chứ, quả nhiên, Hoắc Dật nói: “Một năm.”
Trình Gia Mục: (⊙_⊙?)
Hoắc Dật: “Hình như là thuê một năm đó.”
Vậy sẽ lãng phí bao nhiêu tiền a! Mặc dù đời trước Trình Gia Mục cũng là
một đại minh tinh, tài sản cố định hay không cố định cộng lại cũng hơn
tám chữ số. Nhưng rốt cuộc cậu cũng là kẻ nhà nghèo lần mò từ dưới đáy
xã hội đi lên, đối với loại hành vi xa xỉ lãng phí này bất mãn hết sức!
Đại tổng tài động một chút lại tiêu tiền như nước chỉ vì đổi lấy nụ cười
của mỹ nhân. Loại hình ảnh này đặt trên người cậu, thực tế quá khó để
tiếp nhận, Trình Gia Mục rất muốn nói: “Không bằng anh đem tiền cho tôi. Tiền cho thuê nhà có lời cỡ nào chứ, số tiền khác cũng có thể dùng để
quản lý tài sản.” Nghĩ đến quản lý tài sản, Trình Gia Mục lại khôi phục
lý trí. Rốt cuộc thì cậu cũng tự mình nhận ra năng lực quản lý tài sản
của bản thân ra sao, giao cho cậu quản lý thật đúng là không bằng vứt
tiền đi.
Nhưng ở được mấy ngày, Trình Gia Mục lại cảm thấy tiền này tiêu rất có giá trị. Rất nhanh, đám người
Đồng Hoài Cẩn đã biết đến chuyện này, còn nháo muốn tham quan phòng ở.
Dù sao cũng không thể kiêu căng như vậy, cuối cùng Trình Gia Mục chỉ dẫn Đồng Hoài Cẩn, Điền Điềm và Viên Đào Đào tới.
Vừa vào cửa, Đồng Hoài Cẩn liền vứt bỏ phong độ của lão đại, thiếu chút nữa là muốn lăn lộn ra đất: “Tôi mặc kệ, sếp thật bất công! Dựa vào cái gì
cậu có thể ở trong căn nhà lớn thế này còn tôi thì ở khách sạn? Tôi mới
là lão đại của Gia Sang, tôi mới là cây rụng tiền lớn nhất của Hoắc
tổng!”
Trình Gia Mục: “…”
“Cây rụng tiền tiên sinh, làm phiền anh tỉnh táo một chút. Phòng ở xa hoa
kia của anh, giá tiền một đêm đủ bù đắp nửa tháng tiền thuê nhà này rồi
đó.” Đương nhiên không có khả năng, đây là chung cư cao cấp. Mà khách
sạn nơi đoàn làm phim ở, một phòng ở liền mấy tháng đương nhiên sẽ không thu trên giá niêm yết.
Cơ mà Đồng Hoài
Cẩn làm sao biết được chuyện này, rất dễ bị lừa. Vừa nghe Trình Gia Mục
nói như vậy hắn lập tức yên tĩnh trở lại.
“Anh nhìn xem, đối diện con đường này chính là bệnh viện nhân dân số một ở
thành phố H. Mặc dù bác sĩ nói tôi có thể quay phim, nhưng mỗi ngày trở
về đều phải dùng nẹp quấn lại, tôi cũng không phải người biết biến
hình.”
Điền Điềm rất tán thành: “Cho nên
mỗi ngày anh đều phải tới bệnh viện kiểm tra. Nói như vậy, quả thực ở
đây thuận tiện hơn không ít.” Trẻ nhỏ dễ dạy, mấy người trẻ tuổi bây giờ thực tế quá dễ lừa. Chỉ có một người một mực nghiêm mặt, đó chính là
Viên Đào Đào, Đồng Hoài Cẩn thuận tiện hỏi: “Đào Đào, cô làm sao thế? Bà dì tới rồi sao?”
Đối với cách nói chuyện vừa khách khí lại như quen thuộc này của Đồng Hoài Cẩn, Viên Đào Đào đã thành thói quen. Cô lập tức phát tiết lửa giận lên người hắn: “Đúng vậy a, không chỉ có bà dì đến mà còn kinh nguyệt không đều, cảm xúc mười
phần không ổn định, ai nói chuyện với tôi, tôi liền muốn đánh hắn!”
Đồng Hoài Cẩn không hiểu sao lại dẫn lửa thiêu thân: QAQ
Thấy em gái nói chuyện đến thô tục còn công kích người khác, lúc đầu Trình
Gia Mục vô thức muốn dạy dỗ cô xong lại dừng lại, cậu cảm thấy mình đuối lý nên đành ngậm miệng —— Đương nhiên cậu biết vì sao Đào Đào không
vui, anh hai ngu ngốc mất khôn lại nhận ân tình lớn thế này từ kim chủ,
em gái đương nhiên sẽ mất hứng.
Cậu lại
không có dũng khí nói với Đào Đào, nói mình và Hoắc Dật thật lòng yêu
nhau em không nên nhúng tay vào. Ngay tới chính cậu cũng biết, mối quan
hệ giữa mình và Hoắc Dật yếu ớt cỡ nào, không biết tới ngày Hoắc tổng
nghĩ thông rồi, có phải sẽ không cần tới ‘tiểu tình nhân’ có cũng được
mà không có cũng không sao như mình nữa không?
Dù sao người ta đã có một nam thần chính quy, nếu nghĩ thông suốt rồi có
khi sẽ trở lại bên cạnh hắn, coi như không nghĩ ra thì cũng không tới
phiên mình chiếm lấy tâm trí hắn.
Đây là
chuyện gì vậy chứ? Bệnh nhân già đầu còn thêm chứng Stockholm thời kỳ
cuối, nói đến bản thân, cậu lại sâu sắc hoài nghi ‘Chẳng lẽ thực chất
bên trong mình chính là một kẻ máu M?’
Lúc ở bên Tiết Vũ, bất kể hắn như thế nào thì mình đều sẽ trở lại bên cạnh
hắn, người cuối cùng cúi đầu nhận sai, cầu tha thứ vẫn luôn là mình. Trừ một lần, cũng là lần cuối cùng, lần duy nhất mà Tiết Vũ cúi đầu nhận
sai chính là khi hắn muốn mạng của mình.
Trình Gia Mục biết tính tình mình không được tốt lắm, nhưng cậu là kiểu người dễ nóng nảy nhưng cũng dễ cho qua, là người rất dễ mềm lòng sẽ không
mang thù, sẽ chỉ toàn tâm toàn ý đối tối với đối phương.
Rốt cuộc là lúc nào, hiềm khích giữa hai người đã lớn đến mức không thể hóa giải? Dường như là sau khi Khương Tư Thuân xuất hiện, là hậu bối mà cậu rất chân thành muốn bồi dưỡng. Khương Tư Thuân và Hoắc Dật là hai thái
cực khác nhau, lúc ấy cậu thấy Hoắc Dật cực kỳ không vừa mắt. Không chỉ
là bởi sự dối trá, khiêm tốn, lễ phép hoàn toàn khác biệt với thân phận
phú nhị đại của đối phương, mà còn là ánh mắt mang đậm tính xâm lược của hắn, so với vẻ bề ngoài ôn tồn lễ độ thì nhìn thế nào cũng thấy không
hài hòa. Huống hồ, tiểu tử thối kia còn luôn âm hồn bất tán mà đoạt nhân vật với mình, bị mắng còn có biểu tình rất vui vẻ…
Khương Tư Thuân thì hoàn toàn khác biệt, tính tình thẳng thắn có cái gì thì
nói cái đó, cũng là một diễn viên nhỏ từng bước bò lên từ tầng đáy.
Nhưng hiện giờ xem ra, hắn nào có phải kẻ thật thà, rõ ràng là kẻ tâm
địa nhỏ nhen, độc ác.
Trình Gia Mục cũng
không hiểu vì sao mình lại ngốc như vậy, lúc ấy cậu cảm thấy hắn rất tốt nên mới giận dỗi với Tiết Vũ, còn muốn hắn ở giữa thay mình truyền lời. Nghĩ lại thì, chuyện này có khác nào tự đội mũ xanh (*) lên đầu mình?
Cậu cảm thấy khi đó nhất định là não bị úng nước rồi.
Sau này, lần cuối cùng họ cãi nhau, Trình Gia Mục nói ra lời ngoan độc, nói nếu như Tiết Vũ không chịu cúi đầu thì cậu sẽ công khai quan hệ giữa
bọn họ. Trong điện thoại cũng lưu lại không ít hình ảnh ướt át và video
của họ, đại khái là lúc đó mình tự tìm đường chết mới đi ép bức Tiết Vũ
như vậy, dù sao hắn là kẻ rất quan tâm tới nghiệp diễn xuất.
Nhưng Khương Tư Thuân thì sao? Sau khi nháo loạn cậu và Tiết Vũ đã tách nhau
ra, nhưng cậu không hận hắn. Thẳng tới sau khi trùng sinh, chậm chạp
phát hiện hai người họ đã ở bên nhau tất thảy mới trở nên rõ ràng. Đáp
án thu được quá tàn khốc, nhưng cũng có thể khiến Trình Gia Mục triệt để buông bỏ với Tiết Vũ.
Vừa rồi, Trình Gia Mục nhận được tin tức quảng cáo sắp tới quay sẽ hợp tác với Tiết Vũ,
lần nữa phải nhanh chóng đối mặt với hắn lòng cậu cũng có chút loạn.
.
.
(*) Đội mũ xanh: Giống như bị cắm sừng, người yêu phản bội và ngoại tình mà không biết.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT