Sau khi đăng bài, trên weibo đã nhận được vô số bình luận và chia sẻ, phần lớn đều là “Tiểu Mục đáng yêu cố lên!”, cũng không thiếu mấy bình luận như: “Nhìn xem, đã nói là nhân viên công tác mà. Ai nói đó là bạn gái của trai nhà tôi, bị vả mặt chưa.”

Những người vạch trần chân tướng kia cũng có tiết chế, không làm lộ thân phận của Viên Đào Đào ra ngoài. Thực ra Hoắc Dật cũng từng rối rắm với chuyện này, nhưng hắn đã điều tra Viên Đào Đào từ rất sớm, lúc đó còn kinh ngạc khi phát hiện Đào Đào vậy mà lại là em gái của Viên Mục.

Hắn cũng rất bất ngờ, mặc dù Viên Mục rất nổi tiếng nhưng anh bảo hộ em gái rất tốt, chẳng những xưa nay chưa từng tham gia bất cứ chương trình gì liên quan tới người thân, cũng chưa từng mời người trong giới giải trí tới căn chung cư mà mình ở cùng với em gái.

Hai người họ dù là anh em ruột nhưng ngoại hình lại không hề giống nhau, cô cũng là một thiếu nữ thanh tú nhưng giá trị nhan sắc so với Viên Mục thì chênh lệch rất nhiều, nếu như nói Trình Gia Mục là em trai của Viên Mục thì ngược lại hắn sẽ tin ngay. Nhưng thực ra để trẻ con rời xa ngành giải trí cũng là đúng, chốn này thật quá phức tạp.

Tuy nhiên điều bọn họ không biết là, mặc dù nhóm fan hâm mộ lên diễn đàn lớn đều kêu gào khắp nơi, nói anh Mục nhà họ không có bạn gái đâu. Thế nhưng trong lòng lại bấm bụng, chửi mắng ‘nữ nhân viên công tác’ kia vô số lần. Thậm chí còn có ‘fan bạn gái’ đứng ra nói, nếu đúng là bạn gái của tiểu Mục thì các cô sẽ thoát fan.

Trình Gia Mục không biết mấy chuyện này, vẫn tiếp tục lướt xem.

“Vì sao bị thương mà vẫn đẹp mắt như vậy, quả thực là mỹ thụ mà.” Trình Gia Mục thấy bình luận này đứng top thứ hai, khóe miệng giật giật một cái.

Điện thoại hiện lên một thông báo nhắc nhở có tin wechat chưa đọc, cậu thuận tay mở ra xem. Giao diện chat hiện ra tên Viên Đào Đào: “Anh khôi phục thế nào rồi?”

Trình Gia Mục thấy là Viên Đào Đào, liền sử dụng tay phải làm tư thế như đại hiệp cụt tay mà nhanh chóng đánh chữ, như nước chảy mây trôi, phiêu xa tuấn dật: “Vết thương trên đầu đã ổn rồi, thế nhưng bọn họ không để anh xuất viện, thật nhàm chán.”

Viên Đào Đào đáp lại: “Giờ mới hai ngày mà đã tốt rồi? Không phải bác sĩ nói chí ít phải tĩnh dưỡng nửa tháng sao? Anh dưỡng bệnh thật tốt cho em, đừng hòng chuồn đi chơi, đúng rồi, anh có ăn cháo em mang tới không?”

Con nhỏ này không biết uống lộn thuốc gì, mới hai ngày mà giọng điệu lại càng thêm già đời như một bà cô. Trình Gia Mục có một loại ảo giác như, con gái nuôi lớn rồi liền biết cách kiếm chuyện cho người cha già của nó. Cậu trả lời: “Ăn rồi, nhưng mà anh có một kiến nghị nhỏ.”

Viên Đào Đào: “Nói.”

Trình Gia Mục: “Canh sườn cho nhiều xương sườn một chút, tốt nhất là không cần nấu nhiều canh.”

Viên Đào Đào vui vẻ đáp ứng: “Ok, đợi lát nữa đưa qua cho anh, Hoắc tổng không ở đó chứ?”

Trình Gia Mục cảm thấy có chút không được tự nhiên, làm sao lại như yêu đương vụng trộm thế? Tuy vậy vẫn nhắn lại: “Vừa đi rồi, hôm nay hẳn là sẽ không đến nữa.”

Viên Đào Đào: “Nửa giờ sau gặp.”

Trình Gia Mục: “Ok, ∩_∩”

Để điện thoại di động xuống, Trình Gia Mục có hơi khó nén tâm tình kích động: Đào Đào còn biết nấu cơm, còn nấu cơm cho mình ăn, thật sự là không phí công nuôi nhiều năm như vậy, đã trưởng thành rồi nha.



Rất nhanh Viên Đào Đào đã tới, mang theo một cái hộp giữ ấm mới, sau khi mở ra mùi thơm đã lan tỏa bốn phía khiến Trình Gia Mục thèm nhỏ dãi. Bác sĩ đã dặn cậu phải ăn uống thanh đạm, có thể uống canh xương hầm bổ sung canxi. Hoắc Dật liền như thể chấp hành thánh chỉ, mỗi ngày đều mang đến cháo loãng và canh xương hầm bỏ thịt cho cậu ăn.

Mặc dù mới chỉ ăn như vậy hai ngày, nhưng quả thực là nhạt nhẽo vô vị. Trình Gia Mục nhìn trong hộp giữ ấm có rất nhiều thịt và một chút canh, rất vui mừng, liền cầm lấy thìa vớt một miếng thịt. Thịt nấu vừa phải, rất ngon miệng, mềm nhũn béo ngậy như lòng trắng trứng, cảm giác thịt tan trong miệng mà mùi vị rất đậm đà, ngon không chịu được.”

“Ngon quá a!” Trình Gia Mục lệ nóng doanh tròng cảm khái một câu.

Viên Đào Đào cười cười, gương mặt sáng rỡ tràn đầy hạnh phúc: “Anh thích ăn thì mỗi ngày em đều sẽ nấu cho anh. Chờ Hoắc tổng đi rồi, em sẽ đến đưa cơm cho anh hai.”

Chờ một chút, cái gì gọi là chờ Hoắc tổng đi lại tới, khoan đã: “Em gọi anh là cái gì?”

Viên Đào Đào kiên định mà tự nhiên gọi lại một tiếng: “Anh.” Ánh mắt vô cùng bình tĩnh, ở nơi Trình Gia Mục không nhìn thấy cô trộm nắm chặt bàn tay, móng tay bấu sâu vào da thịt.

Trình Gia Mục chấn động trong lòng, thả cái thìa lại trong hộp cơm giữ ấm, muốn che giấu mà ra vẻ thoải mái nói: “Không phải đều gọi là anh Mục à, sao lại lược mất chữ Mục rồi?” Viên Đào Đào nắm chặt bàn tay đang cầm thìa của cậu, tay Trình Gia Mục run lên một cái, thiếu chút nữa ném bay cái thìa.

Viên Đào Đào càng thêm xác định: “Anh, anh chính là anh hai của em.”

Tâm trạng Trình Gia Mục cực kỳ phức tạp, nếu như Đào Đào có thể tin tưởng, cậu nguyện ý nói thân phận thật của mình với cô, nhưng không phải bây giờ. Lúc trước cậu vẫn luôn mang hình tượng trưởng tử trong nhà, ở ngoài là Ảnh đế rực rỡ hào quang, về nhà thì là anh trai thành thục ổn trọng.

Nhưng còn bây giờ thì sao? Cậu không có gì hết! Một học sinh nghèo khó trắng tay, một người mới chỉ vừa quay được hai bộ phim, thậm chí chỉ muốn tìm cơ hội cho em gái thực tập thôi cũng phải nhọc lòng.

Thực tế thì chênh lệch quá lớn.

Trình Gia Mục chậm rãi rút tay về, cố gắng để cho mình trấn định lại, nói: “Cứu em một lần thì anh chính là anh trai em sao? Kể ra thì em cũng có chút lương tâm, nhưng mà cũng không cần để trong lòng, dù sao anh là người đức độ quên thân như thế, đổi lại là ai anh cũng sẽ đi cứu…”

“Đổi lại là người qua đường không chút quan hệ thì anh sẽ không cứu!” Viên Đào Đào vô tình ngắt lời cậu: “Anh không phải người tốt tới ngu ngốc như vậy, anh chỉ để ý đến người anh quan tâm thôi. Vậy em hỏi anh, tại sao anh phải đưa em tới đoàn làm phim? Còn tốn sức thu xếp cho em qua chỗ đạo diễn Thạch học tập? Trước đó chúng ta cũng chỉ gặp qua một lần, như vậy mà đã xem như thân thiết ư?”

Nói láo bị vạch trần, Trình Gia Mục không cãi được nhưng vẫn chưa từ bỏ ý định: “Anh từng nhận sự giúp đỡ từ thầy Viên Mục.”

Viên Đào Đào: “Tốt, vậy anh nói cho em, là dạng giúp đỡ gì? Đáng giá để anh giúp em thế này, thậm chí còn không để ý tới tính mạng?”

Đúng vậy a, giúp đỡ cái gì chứ? Khả năng Viên Mục giúp đỡ một diễn viên hậu bối, đơn giản chính là chỉ bảo cho hắn trên phim trường, hoặc là giới thiệu một số người trong giới. Lại nói, với tính cách của anh thì cũng sẽ lười quản những người không có liên hệ. Như vậy, việc giúp Viên Đào Đào làm trợ lý cho Thạch Trường An cũng đã là ‘chịu ơn một giọt, báo đáp cả dòng sông’, làm sao cũng không đạt được tới mức phấn đấu quên mình, bỏ mạng cứu người. Trình Gia Mục ấp úng nói không nên lời.

Đôi mắt to tròn có mấy phần giống anh trai của Viên Đào Đào lập tức tuôn ra nước mắt, mũi của cô không đẹp bằng Trình Gia Mục, khuôn miệng và gương mặt cũng không tinh xảo thanh tú như anh trai. Nhưng lúc khóc lên đôi mắt lại càng lớn, càng đáng thương.

Lòng Trình Gia Mục hận không thể lập tức hóa lỏng, cậu luống cuống tay chân tìm khăn tay, nhưng một bên cánh tay bị bó lại trong một lớp thạch cao thật dày, hành động cũng không tiện. Viên Đào Đào thấy thế liền ngăn cản, không để anh cử động linh tinh, tự lấy tay lau nước mắt, càng lau càng nhiều.

Cô có chút nghẹn ngào nói: “Anh, lúc anh cứu em còn gọi em là ‘bé ngốc’, đã mười năm rồi em chưa nghe anh gọi mình như vậy. Xin lỗi anh, có phải là em khiến anh đau lòng cho nên anh mới không chịu nhận em, không quan tâm em.”



Viên Đào Đào càng nói càng thương tâm, khóc đến thút tha thút thít, khóc tới khiến Trình Gia Mục hoang mang lo sợ, cũng đau lòng. Cậu thầm nghĩ, đã thế này còn kiên trì cái gì? Đừng nói hiện tại mình có dáng vẻ thế nào, dù xem như lưu lạc tới mức phải đi ăn xin thì cũng vẫn là anh ruột của con bé, làm sao lại không muốn nhận em chứ?

Nghĩ như vậy, hốc mắt Trình Gia Mục cũng có chút ẩm ướt nhưng vẫn cố nén, gắng sức xoay người rút một tờ giấy đưa cho cô rồi hắng giọng hỏi: “Sao em lại tin tưởng loại chuyện này?”

Viên Đào Đào giương mắt lên ngừng nức nở, chỉ là nước mắt vẫn còn rơi xuống, đây là anh ấy thừa nhận rồi? Viên Đào Đào vừa rơi nước mắt vừa vui vẻ cười: “Anh hai, thật sự là anh!” Nói xong liền nhào tới, cẩn thận tránh cánh tay bị thương mà cho Trình Gia Mục một cái ôm thật lớn.

Trình Gia Mục nhìn dáng vẻ vừa khóc lại vừa cười của cô lại càng thêm đau lòng, dùng tay phải không bị tổn thương vỗ vỗ đầu của cô: “Là anh hai không tốt.” Viên Đào Đào dùng sức lắc đầu, cẩn thận lui ra khỏi người anh: “Lúc trước là em quá tùy hứng, luôn cãi nhau với anh, em cho rằng sẽ không còn được gặp lại anh… em sẽ không chọc giận khiến anh tức giận nữa.”

Hai anh em khó nén kích động và tâm sự trong lòng, sau khi cảm xúc thoáng ổn định lại, Viên Đào Đào hỏi: “Anh hai, sao anh lại biến thành dáng vẻ như bây giờ?”

Trình Gia Mục kể lại tóm tắt chuyện mình sống lại trong thân thể này thế nào, rồi lại làm sao tiếp nhận ký ức của nguyên chủ. Nhưng lại cố ý bỏ qua chuyện Tiết Vũ và Khương Tư Thuân hại chết mình, loại chuyện báo thù cần phải tự mình làm, không cần phải liên lụy tới em gái.

Viên Đào Đào nghe được thì sửng sốt một chút, đắm chìm trong suy nghĩ, trên thế giới còn có loại chuyện này? Quả thực chính là trích đoạn trong tiểu thuyết nha. Vì quá chìm đắm mà tạm thời còn chưa phát hiện sơ hở khi Trình Gia Mục nói mình ‘tử vong như thế nào’.

Bầu không khí dần dần trở nên ấm áp, khí trời rất nóng, canh sườn trong hộp giữ ấm vẫn còn giữ được nhiệt, Viên Đào Đào thúc giục anh hai mau ăn canh. Hai anh em vừa ăn vừa nói chuyện, giống như chuyện mấy đời đều muốn nói hết trong lúc này. Trình Gia Mục cực kỳ thỏa mãn, nếu như không có chuyện sống lại này, có phải là anh sẽ không còn cơ hội cùng ngồi nói chuyện phiếm với em gái như thế này nữa không? Cũng coi như trong họa có phúc.

Viên Đào Đào gọt một quả táo cho Trình Gia Mục, như thể lơ đãng hỏi: “Anh, anh và Hoắc tổng là loại quan hệ đó sao?

Trình Gia Mục lập tức dừng lại, chuyện này phải giải thích thế nào mới tốt? Mặc dù hiệp nghị bao nuôi với Hoắc Dật là do nguyên chủ ký, chuyện không liên quan tới mình, là Hoắc Dật thay nguyên chủ xóa nợ. Nhưng nói đến thì, cái này gọi là trả tiền trước hưởng dụng sau, mình cũng miễn cưỡng xem như thân bất do kỷ.

Nhưng làm sao có thể thừa nhận loại sự tình này với em gái ruột chứ? ‘A, không có gì, chính là bị hắn bao nuôi.’ Chẳng lẽ nói như vậy sao? Trên mặt Trình Gia Mục duy trì biểu cảm cứng đờ, trong lòng lại như có vạn chú ngựa đang phi nước đại, nên trả lời thế nào đây?

Viên Đào Đào lại khéo hiểu lòng người, không hề chấp nhất chờ đáp án của cậu mà là phối hợp nói tiếp: “Hai người các anh thích nhau, kỳ thật chuyện này không liên quan đến em.”

Trình Gia Mục trừng to mắt nhìn cô, đầy mặt không thể tin.

Viên Đào Đào nói: “Lúc trước là em không hiểu chuyện, thực ra anh tìm cho em một anh dâu cũng rất tốt, em chỉ là đơn thuần không thích Tiết Vũ.”

“Nhưng Hoắc tổng đối với anh, là thật lòng sao?” Đào Đào nháy mắt hỏi: “Anh ta có bắt nạt anh hay không?”

Trong lòng Trình Gia Mục quả thực càng thêm ấm áp, nếu như có thể cậu thật muốn gào to vài tiếng với trời cao. Đối với một người đồng tính mà nói, áp lực từ xã hội, từ dư luận và công chúng đều không phải tổn thương lớn nhất. Nếu như có được sự tán thành từ phía gia đình, được người thân thấu hiểu… Nguồn sức mạnh này với bọn họ mà nói, chính là thứ khó có nhất.

Nhưng Hoắc Dật đối với cậu, là thật tâm sao? Cậu lại không trả lời được.

Thấy anh do dự như vậy, Viên Đào Đào đứng dậy mở balo móc ra một cái túi giấy bọc da, đưa cho Trình Gia Mục.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play