Lúc đầu, Trình
Gia Mục ở cùng tầng với các diễn viên khác trong đoàn, Triệu Khang Nhạc
lại sợ ở đó đông người phức tạp, sợ có người phát hiện ra vết thương
trên người cậu. Vì vậy, hắn tự mình chủ trương đặt một căn phòng xa hoa
hơn ở lầu trên, cũng không phải là bởi điều kiện ở nơi này tốt hơn mà
chủ yếu là do các phòng khác đã bị đặt trước, chỉ còn lại duy nhất phòng lớn này.
Sau khi Hoắc Dật vào
cửa, vẻ mặt vẫn luôn cực kỳ âm u, nhìn Triệu Khang Nhạc hỏi: “Tiểu Mục
thế nào?” Sau khi xảy ra chuyện, Triệu Khang Nhạc lập tức gọi điện cho
Hoắc Dật, nhưng cũng không ngờ rằng sếp lại tự mình tìm tới ngay.
Nghĩ đến mối quan hệ của hai người, hắn không khỏi ứa mồ hôi lạnh. Sếp
đã đem tiểu tình nhân giao cho mình, vậy mà suýt chút nữa đã để cậu ta
‘thất thân’, còn bị thương! Cái chữ ‘trợ lý’ này quả thực là thiếu tư
cách, hắn yên lặng mắng tên biến thái bắt cóc Trình Gia Mục cả trăm lần.
Triệu Khang Nhạc kể lại sơ lược tình huống của Trình Gia Mục, Hoắc Dật
gật gật đầu, ngược lại còn không trực tiếp mắng người. Trong lòng Triệu
Khang Nhạc thấp thỏm, cơ hồ muốn gào lên thành tiếng: ‘Hoắc tổng, anh cứ mắng tôi đi. Bộ dáng này đúng là dọa người a!’
Hoắc Dật nói: “Tôi biết, nếu có người có ý định hại cậu ấy, mấy người
cũng sẽ khó lòng phòng bị. Nhưng rốt cuộc thì cũng là do cậu thất trách
để người ta tìm được sơ hở, chuyện này tạm thời bỏ qua nhưng tôi không
hi vọng lại có lần tiếp theo.” Triệu Khang Nhạc liên tục gật đầu, Hoắc
Dật nhàn nhạt nói: “Phòng cũng được, coi như cũng biết mất bò mới lo làm chuồng.”
Vốn dĩ Triệu Khang Nhạc
cảm thấy căn phòng này quá đắt, còn đang do dự có nên hủy phòng hay
không. Nhưng lúc này hắn thực lòng cảm tạ quyết định thuê phòng trước đó của mình, quả nhiên là biết nhìn xa trông rộng! Hoắc Dật ra hiệu cho
bác sĩ tới kiểm tra cho Trình Gia Mục, Triệu Khang Nhạc thức thời ra
ngoài trông chừng.
Trình Gia Mục còn nằm trên giường, thấy bác sĩ tới chẳng những không ngồi lên, mà còn
dùng chăn che kín chính mình. Vừa rồi, sau khi những người kia rời đi
Triệu Khang Nhạc đã phun cho cậu chút thuốc Vân Nam, cậu cứ vậy để trần
hong khô rồi định đi ngủ cho nên không mặc áo vào nữa.
Trình Gia Mục gượng cười nói: “Không cần làm phiền bác sĩ, không có
việc gì lớn.” Bác sĩ nhìn cậu, lại quay đầu nhìn Hoắc Dật, nhanh chóng
đưa ra quyết định.
Ông dùng tư thế
sét đánh không kịp bưng tai xốc chăn lên, miệng nghiêm chỉnh nói ra một
câu: “Cậu không sao…” Lời còn chưa nói hết, ông ta đã hiểu rõ vì sao
Trình Gia Mục không chịu để mình nhìn. Trên người cậu có từng mảng vết
thương xanh tím, thậm chí còn có vết roi.
Kỳ thật phần lớn đều là vết tích do đánh nhau, nhưng những vết roi kia
không khỏi khiến người suy nghĩ miên man a… Trình Gia Mục hận không thể
biến thành người giấy mà lập tức chui vào khe giường, nhất định không
chịu gặp ai.
Sắc mặt Hoắc Dật càng
thêm âm trầm, bác sĩ cũng cảm thấy nơi này không nên ở lâu, nhưng bệnh
nhân đang ở trước mắt cũng nên kiểm tra rõ ràng mới được. Thấy Trình Gia Mục còn mặc quần ngủ, do dự một chút, hỏi: “Phía dưới có bị thương hay
không?” Trình Gia Mục nghĩ thầm đây là vấn đề gì? Vì sao nghe lại không
được tự nhiên như vậy, cậu đỏ mặt đáp không có bị thương, gắt gao nắm
quần, nói thế nào cũng không để bác sĩ nhìn.
Bác sĩ không có cách nào khác, chiêu ‘Sét đánh không kịp bưng tai’
không thể dùng được tới lần thứ hai. Ông nhìn thoáng qua Hoắc Dật xin
giúp đỡ, thấy hắn lắc đầu ra hiệu không nhìn thì thôi, bác sĩ mới buộc
lòng phải từ bỏ, ông nói với Trình Gia Mục: “Nếu như cậu cảm thấy không
thoải mái, có thể tìm tôi kiểm tra lại bất cứ lúc nào.”
Lại cẩn thận lần nữa nhìn nửa thân trên của cậu, nói: “Đều là bị thương ngoài da, phần lớn là thương tổn phần mềm và vết thương nhỏ. Có vài chỗ chảy máu dưới da nhưng bên trên cũng không bị tổn hại, sẽ không để lại
sẹo, cậu gắng điều dưỡng thật tốt cũng sẽ không lưu lại di chứng.”
“Tôi kê một chút thuốc, có thuốc uống, có cái thì bôi ngoài da. Trừ mấy thứ này thì dùng khăn nóng chườm lên cũng rất hữu hiệu, những vết tích
này nghỉ ba bốn ngày là có thể lành lại.”
Ông viết một đơn thuốc rồi ra ngoài giao cho Triệu Khang Nhạc, hai
người tạm thời rời đi. Bên trong phòng chỉ còn lại Hoắc Dật và Trình Gia Mục.
Lúng túng trầm mặc.
Trình Gia Mục biết vết thương trên người mình không dễ nhìn, vội vàng
muốn đắp chăn lên người lại bị Hoắc Dật ngăn cản, không chỉ ngăn cản cậu đắp chăn mà đồng thời còn kéo quần của cậu ra.
Trình Gia Mục: “. . .”
Trình Gia Mục dứt khoát chôn mặt vào trong gối giả chết, Hoắc Dật nhìn
thấy vết thương nửa người dưới của cậu quả thực không có nghiêm trọng.
Nhưng mà mấy vết roi kia kéo dài đến tận mông, dấu vết tím xanh trên làn da trắng nõn hiện lên càng rõ ràng. Hoắc Dật thấy bụng dưới nóng lên,
liền vội vàng kéo quần lên cho cậu.
Hắn không được tự nhiên vội ho một tiếng, nói: “Triệu Khang Nhạc đi mua thuốc, tôi giúp cậu chườm nóng trước.”
Không bao lâu sau, Triệu Khang Nhạc mua thuốc trở về, giao cho Hoắc Dật xong nhanh chóng rời đi. Trình Gia Mục ngoan ngoãn nằm lỳ trên giường,
mặc cho Hoắc Dật giúp cậu lấy khăn chườm.
Khăn mặt nóng ướt có hơi bỏng, kích thích làn da của cậu, sau khi thích ứng
với nhiệt độ thì lại rất dễ chịu hoàn toàn khiến đau đớn dịu đi. Nửa
gương mặt Trình Gia Mục đều chôn trong gối đầu, chỉ để lộ ra mái tóc
mượt mà.
Giọng cậu trầm xuống: “Kỳ
thật chuyện này không thể trách Triệu Khang Nhạc, là tự tôi không cẩn
thận mới khiến cho hắn có cơ hội.”
Hoắc Dật đổi một chiếc khăn khác, ném cái khăn ban đầu vào trong chậu
nước nóng, lại trở lại bên giường, nói: “Kẻ kia là trợ lý của Khương Tư
Thuân.”
Trình Gia Mục kinh ngạc nói: “Làm sao anh biết?” Hoắc Dật nói: “Tôi đã xem qua video, lúc trước khi
hoạt động đã từng gặp hắn.” Trình Gia Mục âm thầm cắn răng, Triệu Khang
Nhạc này đúng là không đáng tin cậy! Bảo hắn đem cất thẻ nhớ, kết quả
vừa quay đầu hắn liền dâng lên cho sếp.
Động tác trên tay Hoắc Dật cũng không ngừng lại, lật mặt khăn chườm rồi lại thoa thuốc lên vết thương có hơi sưng đỏ. Trình Gia Mục khẽ kêu một tiếng, động tác trên tay hắn lập tức nhu hòa hơn, đợi thoa thuốc xong
mới nói tiếp: “Nói như vậy, tin tức ngày đó là thật?”
“Tin tức gì?” Trình Gia Mục vô thức hỏi, sau đó cậu cũng nhanh chóng
phản ứng. Hẳn là Hoắc Dật đang ám chỉ đến ‘chuyện xấu’ giữa cậu và Tiết
Vũ mà Hộ Bằng đã nhắc tới trong video, Trình Gia Mục vội vàng phủ nhận:
“Đều là đám phóng viên viết linh tinh, thực ra ngày đó chúng tôi chỉ
cùng nhau uống cà phê, cũng không nói được mấy câu.”
Không biết tại sao Trình Gia Mục lại vô cùng gấp gáp, nóng lòng muốn rũ sạch quan hệ với Tiết Vũ, cậu không muốn để người ta hiểu lầm giữa mình và Tiết Vũ có cái gì, nhất là Hoắc Dật.
Hoắc Dật “Ừ” một tiếng, nói: “Sau này đừng gặp mặt hắn nữa.”
Trình Gia Mục nâng đầu lên, quay đầu nhìn thoáng qua kim chủ nhà mình,
sao lại cảm thấy hôm nay Hoắc Dật có chút không giống với bình thường?
Đúng, là thái độ, vì sao ở một mình với cậu mà hắn lại không hề có chút
gắt gỏng? Thậm chí còn có một chút. . . Ôn nhu?
“Cái này, Hoắc tổng, anh không sao chứ?” Trình Gia Mục thực lòng ân cần nói.
Hoắc Dật: “Làm sao?”
Trình Gia Mục: “Anh không mắng tôi, tôi có chút không quen.” Hỏng bét, sao tự nhiên lại nói thật ra rồi.
Hoắc Dật lúc này cả giận nói: “Trong lòng cậu, tôi chính là một thùng
thuốc nổ hỉ nộ vô thường sao?” Nghe hắn cất cao chất giọng quãng tám
Trình Gia Mục mới an tâm (Ủa máu M trỗi dậy =))), hóa ra vẫn là ngao
tổng kia thôi, không có nứt ra thêm nhân cách nào hết.
“Dĩ nhiên không phải!” Trình Gia Mục thề thốt phủ nhận, biểu tình thỏa
mãn hiện rõ trên mặt sau khi bị mắng còn chưa kịp thu lại. Lần này Hoắc
Dật lại im lặng, chẳng lẽ Trình Gia Mục có máu M?
Tận lực không nhìn biểu tình trên mặt đối phương, Hoắc Dật nói nốt lời
dặn dò: “Sau này cách xa Tiết Vũ và Khương Tư Thuân một chút. Nếu như
bọn hắn chủ động liên hệ với cậu thì phải nói trước cho tôi, về phần gã
tên Hộ Bằng, cứ giao cho tôi là được.”
Trình Gia Mục hỏi: “Anh muốn làm gì hắn?” Giọng điệu của Hoắc Dật lạnh
xuống: “Hắn đối với cậu thế nào, tôi sẽ bắt hắn trả lại gấp đôi.”
Trình Gia Mục lắc đầu, nói: “Anh không nên đụng tới hắn.” Hoắc Dật
không hiểu: “Làm sao?” Trình Gia Mục thấp giọng nói: “Thứ hắn làm với
tôi, đâu chỉ là những thứ này.”
Hoắc Dật không nghe rõ. Trình Gia Mục lắc đầu, giọng nói vẫn rất nhẹ nhàng
nhưng không để cho người cãi lại: “Giao cho tôi tự mình xử lý là tốt
rồi, tôi muốn đích thân đòi lại những gì hắn nợ tôi.”
Hoắc Dật cười cười, vậy mà còn đưa tay sờ sờ lên đầu cậu. Loại động tác thân mật này chưa từng xảy ra giữa bọn họ, Trình Gia Mục không khỏi
giật mình, trên mặt lại không hề biến sắc. Hoắc Dật nói: “Không ngờ cậu
còn rất có chí khí, chẳng qua kẻ tên Hộ Bằng này cậu không nên chọc vào. Hắn không giống người bình thường, tính cách có chút… Biến thái.”
Trình Gia Mục thầm nghĩ: Tôi cũng đã thấy rồi.
Tuy nhiên cậu vẫn gật đầu: “Tôi sẽ cẩn thận, cam đoan sẽ không ngu ngốc trực tiếp đi tìm hắn, nhưng mà anh phải đáp ứng với tôi tạm thời không
động tới hắn.”
Hộ Bằng nợ cậu một
mạng người, nếu như bị Hoắc Dật đánh vào bệnh viện thì làm sao được?
Trình Gia Mục không muốn mất đi bất kỳ một cơ hội gặp lại nào, cậu muốn
tự giải quyết.
Nhìn cậu kiên trì như vậy, Hoắc Dật cũng thỏa hiệp: “Vậy được rồi, tôi cũng không thể luôn ở
bên này. Mấy ngày nữa sẽ phái hai bảo tiêu qua cho cậu.”
Trình Gia Mục thiếu chút nữa là nhảy dựng khỏi giường: “Như thế thì hơi quá rồi!”, lại không chút nghĩ ngợi nói: “Đừng làm vậy.” Hoắc Dật nói:
“Nếu cậu cảm thấy quá thu hút sự chú ý, thì cứ coi như người công ty đưa tới cho cậu và Đồng Hoài Cẩn.”
“Vì
sao?” Trình Gia Mục không tin vì sự an toàn của một tiểu tân binh, của
một tiểu tình nhân mà Hoắc Dật không tiếc lấy Đồng Hoài Cẩn làm ngụy
trang, muốn phái bảo tiêu tới đây.
Khăn lông trên lưng đã lạnh, Trình Gia Mục không thoải mái mà xê dịch thân thể.
Hoắc Dật nhìn thoáng qua thanh niên trần chuồng trước mặt, đáy mắt ngấm ngầm tối đi, giải thích cho cậu: “Tiết Vũ sẽ còn tìm tới cậu… Cậu trông giống một người… bạn cũ, hắn sẽ không hết hi vọng.”
Dứt lời, liền đối diện với đôi mắt của Trình Gia Mục, trong mắt cậu có
thứ cảm xúc mà hắn không hiểu được. Giống như đau thương, cũng giống như cừu hận, nhưng cảm xúc ấy vừa thoáng hiện lên đã bị cậu che giấu, khiến người nhìn không thấu. Hoắc Dật đột nhiên có hơi lưỡng lự, nhưng vẫn
nói xong lí do thoái thác đã chuẩn bị kỹ càng: “Trong lòng hắn, cậu
chẳng qua chỉ là thế thân, không nên tin hắn.”
Trình Gia Mục lại không muốn tiếp tục nói về đề tài này, bất luận đó là thứ tình cảm hoài niệm gì thì cậu đều không có cách nào tha thứ, thậm
chí cảm thấy buồn nôn, là hắn đã giết mình!
Ban đêm, Hoắc Dật ở lại trong căn phòng xa hoa cùng Trình Gia Mục. Vì cậu
bị thương ở lưng nên chỉ có thể nằm sấp, Hoắc Dật không thể ôm cậu như
trước vậy nên đành nằm ngủ bên cạnh. Khí tức quen thuộc ở ngay bên
người, Hoắc Dật lại mất ngủ.
Lúc
nhìn thấy tin tức Hoắc Dật liền hối hận chuyện đã cùng ký kết với Trình
Gia Mục, thả cậu ra ngoài. Hắn rất rõ ràng mối quân hệ giữa Viên Mục và
Tiết Vũ, họ Tiết kia chính là nhìn thấy cậu mà nhớ tới cố nhân?
Nhưng hắn không phải cũng vậy ư, lúc nghe nói cậu bị thương đã lập tức
đặt vé máy bay. Lúc nhận được video Triệu Khang Nhạc gửi qua, hắn quả
thực đã tức giận không nhịn nổi.
Trình Gia Mục nghi ngờ vì sao hắn lại bình tĩnh như vậy, nhưng lại không biết Hoắc Dật đã đập vỡ cả đống đồ vật trong nhà.
Mâu thuẫn trong lòng Hoắc Dật càng thêm rõ ràng, vì sao hắn lại nảy
sinh tình cảm với một thế thân như Trình Gia Mục? Hắn cảm thấy mình đã
phản bội Viên Mục, phản bội yêu thương bấy lâu nay trong lòng hắn, phản
bội… chấp niệm của hắn.
Liên tiếp
mấy ngày, Hoắc Dật đều ỳ lại trong căn phòng này cùng Trình Gia Mục
không chịu đi. Không thân mật với cậu cũng không nhiều lời, chỉ dịu dàng giúp cậu bôi thuốc.
Trình Gia Mục
càng thêm sợ hãi, cảm giác nổi cả da gà, vụng trộm gọi điện thoại cho
Thạch Trường An: “Đạo diễn Thạch, tôi cảm thấy khỏe hơn nhiều rồi, có
thể trở về tổ quay phim!”
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT