Dưới tác động của cồn, Trình Gia Mục rất buông thả. Hoắc Dật mặc dù không có uống rượu lại
cũng giống như ma men, làm càn động thủ. Không biết đã làm mấy lần, cả
hai người đều sức cùng lực kiệt.
Trình
Gia Mục phóng thích dục vọng xong, thần sắc mang theo lười biếng và thoả mãn. Hoắc Dật nhìn mà càng thêm ngứa ngáy trong lòng, nói đến cũng kỳ
quái, lúc làm với Trình Gia Mục lần trước có lẽ là bởi cảm xúc của mình
không ổn định, lại vì nhu cầu cấp bách mà phát tiết nên khi thực sự làm
xong, cũng không hề có cảm giác sảng khoái thế này.
Hoắc Dật nhóm lửa một điếu thuốc, lại nghe giọng Trình Gia Mục có chút khàn khàn nói: “Cho tôi một điếu.”
Hoắc Dật: “Tôi nhớ cậu không hút thuốc.” Nhưng vẫn đưa tới.
Trình Gia Mục thuần thục nhóm lửa, hít sâu một cái: “Hút thuốc còn phải học
sao?” Hít vài hơi, lại bị sặc mà ho khan mấy tiếng, hai đầu lông mày
xinh đẹp xoắn lại một chỗ. Hoắc Dật đoạt lấy điếu thuốc, dụi tắt cả điếu thuốc trên tay mình rồi ném vào gạt tàn.
Ngữ khí của Hoắc Dật có chút trách cứ: “Không biết hút cũng không cần cậy mạnh.”
Trình Gia Mục lắc đầu, dường như đang nhẫn nại chịu đau. Hoắc Dật lập tức
hiểu lầm, bỗng nhiên tựa như tỉnh ngộ mà nói: “Vừa rồi, là tôi dùng quá
sức sao?” Trình Gia Mục đơ mất mấy giây, lúc biết anh nghĩ đến chuyện gì mặt cậu lập tức đỏ bừng.
Cậu cúi đầu
không chịu nhìn Hoắc Dật, thầm mắng chính mình: đều đã làm rồi giờ còn
đỏ mặt cái gì! Đành phải tức giận nói: “Là tôi đau dạ dày!”
Trình Gia Mục tối hôm qua không ăn gì lại uống nhiều rượu như vậy, dạ dày
đương nhiên không chịu được. Nhưng những chuyện sau đó làm tinh thần cậu trước khẩn trương sau hưng phấn. Đợi đến khi cậu triệt để trầm tĩnh
lại, thân thể chưa từng thử qua khói thuốc bị kích thích, lại chịu đủ
tra tấn khiến dạ dày phát đau.
Đau đớn nhanh chóng lan tràn, Trình Gia Mục vội vàng bóp chặt tay, một tay khác che lên vùng bụng đang vô cùng đau đớn.
Hoắc Dật thấy cậu đau đến trắng bệch cả mặt, dùng tay thăm dò trán của đối
phương, thấy không nóng mới nói: “Để tôi nấu cho cậu bát mì.”
Trình Gia Mục hoài nghi mình nghe lầm, anh ta còn biết nấu ăn? Lời ra đến
miệng lại biến thành: “Anh nấu mì ư?” Hoắc Dật nói: “Có phải cậu cho tôi là đại thiếu gia tới ngũ cốc cũng không phân biệt được không?”
Trình Gia Mục nghĩ: Anh vốn chính là đại thiếu gia! Cậu lắc đầu, nói: “Sao có thể?”
Hoắc Dật khẽ cười một tiếng: “Trách không được Tiểu Bạch năm lần bảy lượt
nhắc nhở tôi, cậu vốn là người nói một đằng làm một nẻo như vậy sao?”
Anh rất nhanh đã nấu xong một bát mì tươi, bên trong còn có một quả trứng
chần đang chầm chậm bốc lên hơi nóng trông thật ngon miệng. Trình Gia
Mục cảm thấy có chút ấm áp, cảm giác ôn nhu này ngược lại làm cho cậu có chút luống cuống.
Hoắc Dật dùng đũa nhẹ
nhàng quấy quấy trên mặt bát, lại thổi thổi rồi nói: “Vừa nấu xong còn
rất nóng, đợi nguội một chút, đừng có gấp.”
Trình Gia Mục nhìn bát đồ ăn thơm ngon trước mặt, lúng ta lúng túng nói: “Tôi còn tưởng là mì ăn liền.” Hoắc Dật khẽ nhếch khóe miệng: “Kỳ thật tôi
nấu cơm cũng không tệ lắm, chỉ là rất lười. Dù sao ăn có một mình cũng
không muốn làm, đến bữa đơn giản là về nhà kêu bảo mẫu nấu hoặc ăn trên
bàn rượu. Lần cuối nấu cơm có lẽ là mấy năm học đại học.”
Trình Gia Mục cảm thấy, chỉ nhìn bát mì kia thôi dạ dày đã bắt đầu kháng
nghị, dường như đã yên tĩnh hơn không ít. Hoắc Dật lúc này không giống
dáng vẻ của vị tổng giám đốc trẻ tuổi kia nữa, cũng không giống ngao
tổng trong ký ức của Trình Gia Mục. Mà ngược lại, có chút giống như tiểu minh tinh ngày trước thường muốn làm cậu vui lòng, tấm lòng trong sáng
lại mang theo chút kiêu căng, còn có tận lực lấy lòng.
Nhưng lúc này dĩ nhiên không phải tận lực lấy lòng. Trình Gia Mục cảm thấy,
hẳn là do mình uống rượu cho nên nghĩ linh tinh, với vị thế hiện tại –
Hoắc Dật là sếp lớn của cậu nha, là đại gia lắm tiền đang bao nuôi cậu.
Nghĩ tới đây, Trình Gia Mục cười cười bưng chén lên, dùng đũa gắp đồ nếm thử một miếng, vô cùng biết ơn mà nói: “Không ngờ Hoắc tổng nấu ăn lại ngon như vậy, cảm ơn anh.”
Giày vò một đêm,
chất cồn trong thân thể đã được tiêu hóa gần hết. Trình Gia Mục lại
không tự giác mà mang lên một lớp mặt nạ, nhu thuận lại xa cách.
Hoắc Dật có chút tiếc nuối, dáng vẻ tràn ngập dã tính đêm qua càng giống với Viên Mục. Còn Trình Gia Mục lại cứ như vậy trốn sau lớp ngụy trang.
Anh nhìn Trình Gia Mục ăn mì, sợi mì nóng hôi hổi gắp lên bốc ra khí nóng,
bao phủ lấy gương mặt thanh niên. Mảnh hơi nước tựa như sương mù rất
giống với cậu ta, gần ngay trước mắt lại không thể nhìn rõ.
Hoắc Dật đột nhiên nói: “Có ai từng nói với cậu chưa? Cậu giống như một con
mèo hoang dã, tựa như Kim Tiền Báo, hoặc là Hoa Nam hổ. Bình thường luôn ngụy trang nhu thuận, hiểu chuyện, thậm chí còn vô tình hay cố ý bán
manh. Đùa giỡn cũng là chuyện thường ngày, thế nhưng một khi chạm tới
ranh giới cuối cùng, liền sẽ hung dữ phản công.”
Anh dừng một chút mới nói: “Cậu rất giống một người mà tôi quen biết.”
Trình Gia Mục bưng bát nhấp một hớp canh, cười: “Người quen biết thế nào? Nói đến sến rện như vậy hẳn là tình nhân a?” Hoắc Dật từ chối cho ý kiến.
Trình Gia Mục vừa ăn vừa nghĩ về lời Hoắc Dật vừa miêu tả, mặc dù cái ví dụ
này không đầu không đuôi, nhưng Trình Gia Mục lại cảm thấy chính là nói
về mình. Cậu không ngờ mới ở chung có ít ngày mà anh ta lại nhìn thấu
mình như vậy, ngay cả Tiết Vũ cũng không làm được a?
Không biết có phải do chất cồn còn sót lại hay không, mà cậu lại đem bạn trai cũ của Hoắc Dật đánh đồng với chính mình. Đôi tay cũng như không còn
nghe sai khiến, Trình Gia Mục nửa đùa nửa thật ôm lấy mặt của đối
phương: “Hoắc Dật, nếu quả thật tôi thích anh thì làm sao bây giờ?”
Lời vừa ra khỏi miệng, Trình Gia Mục liền có chút hối hận. Quy tắc trò chơi đã định, người phá hư trước sẽ là người thua. Thế nhưng, trong chớp mắt Trình Gia Mục có chút muốn dừng trò chơi này lại, đổi một cách chơi
khác, tỉ như nghiêm túc mà cho nhau một cơ hội, liệu bọn họ có khá hơn
hay không?
Nhưng Hoắc Dật lại không nói
gì, hai người lâm vào trầm mặc ngắn ngủi, bát mì nóng ấm làm dạ dày
Trình Gia Mục ấm áp, nhưng nhiệt độ thân thể lại dần dần giảm xuống. Nụ
cười trên mặt cũng từng chút thu liễm, sau đó lại lập tức phóng đại, cậu buông chiếc bát xuống giống như hờ hững mà nói: “Tôi chỉ nói đùa thôi,
anh căng thẳng như vậy làm gì?”
Ánh mắt Hoắc Dật bị lông mi thật dài che dấu, nhìn không rõ biểu tình, chỉ nhè nhẹ gật đầu.
Đương nhiên chỉ là trò đùa, có một số việc xem như lời nói đùa chính là tốt
nhất. Triền miên đêm hôm ấy, lời tâm tình thốt ra, cùng với bát mì Hoắc
Dật tự mình nấu, qua ngày thứ hai đều đã theo hơi cồn mà triệt để tiêu
tán. Hai người cũng đều ăn ý mà không đề cập tới nữa.
Tôn Hoành đã hoàn toàn biến mất khỏi công ty, chuyện này được làm quá nhanh quá lưu loát. Trong nội bộ truyền thông Gia Sang, dần dần xuất hiện một chút tin đồn về việc: vì sao Tôn Hoành kia trong vòng một đêm liền mất
chức, còn có một người tên là Lý Quang Minh, vốn được điều động đến làm
nhân viên công tác cho đoàn làm phim Lấn Ma Ký, cũng không có trở lại.
Mặc dù tình hình thực tế bên trong mọi người không biết được, nhưng đều mơ
hồ nghe nói là bởi vì đắc tội với Trình Gia Mục. Lời đồn đột nhiên xuất
hiện, mặc dù nghe có chút huyền huyễn, nhưng người truyền bá tin tức nói đến chắc như đinh đóng cột, khiến người không thể không tin. Tin đồn
nói Trình Gia Mục mới tới này lai lịch không nhỏ, ngay đến Hoắc tổng
cũng dành cho hắn ba phần cảm tình. Tuy không nói cụ thể nhưng loại
chuyện bát quái này càng truyền ra càng bất thường, thậm chí có người
còn nói Trình Gia Mục là con trai một vị tri kỉ của Hoắc gia, ngàn vạn
lần không thể đắc tội.
Lúc Trình Gia Mục
nghe được những lời đồn không hình không dạng này, cảm thấy dạ dày lại
bắt đầu ân ẩn đau, chuyện này cũng quá bất hợp lý! Cậu trực tiếp đẩy mở
cửa phòng tổng giám đốc, vậy mà thư ký cũng không buồn ngăn cản còn thức thời lui xuống. Trình Gia Mục cảm thấy bệnh của mình ngày càng nặng
thêm!
Hoắc Dật ngồi sau bàn làm việc, âu
phục phẳng phiu, hoàn toàn là dáng vẻ tinh anh tiêu chuẩn, ngẩng đầu lên nhìn cậu: “Có chuyện gì không?”
Trình
Gia Mục: “Mấy lời đồn nhảm kia có phải anh cho người nói ra hay không?
Cũng quá khoa trương rồi đi, tôi ghét nhất là mấy kẻ con nhà giàu kia,
nếu bị hiểu lầm thành bọn họ tôi sợ mình sẽ không khống chế được mà bại
lộ.”
Hoắc Dật vuốt vuốt bút máy trong tay, đột nhiên nói: “Cậu nói rất ghét mấy đám con nhà giàu, vậy không phải cũng ghét tôi sao?”
Trình Gia Mục yên lặng thầm gật đầu trong lòng, con nhà giàu đều đáng ghét,
mấy đứa cậy thế mà đùa bỡn tình cảm của người khác lại càng đáng ghét.
Dù sao cậu cũng không phải vừa thấy Hoắc Dật đã yêu, tất cả đều là người trưởng thành, quy tắc trò chơi này cậu vẫn hiểu. Sau đó đặc biệt chân
thành nói: “Làm sao có thể, ngài là cha mẹ lo cơm áo gạo tiền cho tôi cơ mà.”
Người phụ trách sắp xếp đại diện
cho Trình Gia Mục lần trước không khỏi cảm thấy lá gan thỏ của mình đang gặp nguy cơ. Chẳng qua hắn cứ vậy mà chờ đợi cũng không phải cách, sếp
lớn không trách tội không có nghĩa là mình không sai.
Hắn đầu đầy mồ hồi tới nhận lỗi với Trình Gia Mục, sau đó lại lần nữa lấy dũng khí mà nơm nớp lo sợ đi xin phép Hoắc Dật.
Loại chuyện sắp xếp đại diện cho người mới chỉ là việc nhỏ như hạt vừng, vậy mà phải xin chỉ thị từ tổng giám đốc tới hai lần, áp lực của hắn quả
thực đè nặng như núi.
Hắn đứng trước cửa
văn phòng tổng giám đốc hơn một giờ, rốt cuộc cũng hạ quyết tâm gõ cửa.
Cũng may lần này Hoắc Dật không làm khó hắn, trực tiếp chỉ định Doãn
Khang Hòa.
Doãn Khang Hòa là người đại
diện kim bài tốt nhất công ty, đồng thời cũng đang là người đại diện của lão đại Đồng Hoài Cẩn cùng tiểu sinh mới nổi Bạch Quân Ly của truyền
thông Gia Sang.
Ngay cả đến trợ lý hỗ
trợ, Hoắc Dật cũng trực tiếp cử trợ lý sinh hoạt của mình là Triệu Khang Nhạc qua chỗ Trình Gia Mục, hành động này không thể nghi ngờ đã mang
đến hai hiệu quả:
Thứ nhất, Triệu Khang
Nhạc cảm thấy mình có được lòng tin của sếp, không chỉ có vinh hạnh đặc
biệt – đi chăm sóc cho “người trọng yếu” của sếp, mà tiền lương cũng
nhất định tăng lên, hắn sẽ càng thêm chân thành dốc sức. Thứ hai, phản
ứng của người trong công ty đều là ‘mấy người nhìn đi, quả nhiên không
có nói sai, ngay cả tâm phúc cũng đưa cho cậu ta’, thái độ đối với Triệu Khang Nhạc và Trình Gia Mục đồng thời càng thêm tôn kính.
Doãn Khang Hòa có chút buồn bực, mình đường đường là một người đại diện kim
bài, vậy mà đánh không lại danh tiếng của một trợ lý nhỏ được điều tới.
Phong cách của Doãn Khang Hòa và Tôn Hoành hoàn toàn khác nhau. Hắn đã trên
dưới 30 tuổi, đeo một đôi kính mắt viền vàng, phong phạm mười phần tinh
anh. Không biết đã bỏ xa Tôn Hoành mấy con phố.
Hai người hẹn gặp tại hội quán tư nhân mà Doãn Khang Hòa đề cử, trang trí
trong phòng rất có phong cách. Trước khi ngồi xuống, Doãn Khang Hòa lấy
ra khăn tay lụa của mình xoa xoa lớp bụi vô hình trên chiếc ghế không
nhiễm bụi trần, rồi mới thản nhiên ngồi xuống.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT