Được rồi, kim chủ biến sắc nhanh như thời tiết vậy, một chút dự liệu đều không có, Trình Gia
Mục đã tập thành quen. Cũng may hôm nay không phải đơn độc ở chung với
hắn, Trình Gia Mục đã tìm được quy luật rồi, tựa hồ chỉ có lúc ở bên cậu thì anh ta mới biến thân thành chó ngao.
Ở nơi công cộng hoặc trước mặt người ngoài, tuy rằng khí thế lớn nhưng
Hoắc Dật vẫn giữ hình tượng ôn hòa, có lễ độ, là công tử tự phụ hoặc
doanh nhân phong độ, nhẹ nhàng tinh anh. Trình Gia Mục ỷ vào có tài xế
và bí thư ở đây, lớn mật mà nhìn Hoắc Dật cười cười nói: “Hôm nay cảm ơn anh nhé, Hoắc tổng anh có phải cố ý tới cứu tôi hay không?”
Hoắc Dật nhìn đồng hồ, không có ý muốn mở miệng.
Trình Gia Mục nói: “Làm sao anh biết ba của Lý An Yến tới đuổi… à không, tới
đoàn phim tham ban vậy? Có phải vị ‘tiểu Bạch’ kia nói không?” Trình Gia Mục đã đoán được ‘tiểu Bạch’ có lẽ chính là Bạch Quân Ly. Hắn và Hoắc
Dật xuất đạo cùng thời gian, tuy rằng Hoắc Dật có dàn fans khổng lồ,
tuyệt nhiên có thể coi như một tiểu sinh nhưng bạn bè là minh tinh lại
không nhiều lắm. Chủ yếu phần lớn đều tiếp xúc với nghệ sĩ của công ty
mình, Bạch Quân Ly chính là người mà anh tự mời gia nhập công ty.
Hoắc Dật lắc đầu, biểu tình trên mặt giống như thấy kẻ ngốc mà nhìn Trình
Gia Mục: “Tiểu Bạch sẽ mừng rỡ khi cậu gặp xui xẻo sao. Tôi đầu tư nhiều tiền như vậy vào đoàn phim, sao có thể không xếp người của mình vào?”
Nhân viên trong xe thương vụ đều như đã được huấn luyện mà đồng loạt
nhìn ra ngoài cửa sổ, cảm giác tồn tại cực thấp.
Trình Gia Mục cảm thấy chính mình bị xem thường, một lát sau lại hỏi: “Chúng ta đang đi đâu vậy?”
Hoắc Dật lại nhìn lịch trình một chút: “Đi họp.” Nữ bí thư xen vào nói: “Vốn dĩ vừa rồi đã trên đường đi. Hoắc tổng nghe nói cậu xảy ra chuyện liền
qua chỗ đoàn phim.”
Hoắc Dật trừng mắt
nhìn cô bí thư lắm miệng một cái, anh tổng cộng có hai bí thư, hai trợ
lý. Người trong xe này là bí thư tên Triệu Băng, là một nữ nhân đã ngoài ba mươi. Từ lúc anh bắt đầu gây dựng sự nghiệp đã đi theo, gần như tiến công ty cùng thời gian với Triệu Khang Nhạc, dày dặn kinh nghiệm. Chẳng qua năm trước lúc cô nghỉ sinh Hoắc Dật thiếu người nên mới tuyển thêm, hai bên quá quen thuộc nên lá gan của cô cũng to hơn những người khác.
Quả nhiên Hoắc Dật cũng không có thực sự tức giận với cô, chỉ nói: “Tiện đường mà thôi.”
Trình Gia Mục nghĩ: Lừa ai chứ, studio ở vùng ngoại thành, tòa nhà thuộc
truyền thông giải trí Gia Sang ở nội thành, phương hướng lúc này cũng là đang đi về phía nội thành, hẳn đã phải đi một vòng lớn tới đây.
Trình Gia Mục nhịn không được mà cười, tiểu tử Hoắc Dật này vậy mà cố tình
tới giải vây cho mình. Không ngờ ở chung lâu ngày lại phát hiện Hoắc Dật không có đáng ghét giống như nhận định trước đây của mình, ngược lại
còn có chút biệt nữu lại như tri kỉ, không phải loại không có thuốc
chữa.
Đương nhiên họ không có thời gian
đưa Trình Gia Mục về nhà… trên cơ bản thì cũng không rảnh mà lo cho cậu. Trình Gia Mục cũng không tự mình trốn đi trước, cam chịu ở lại cùng mọi người, cậu đi theo Hoắc Dật vào phòng họp, ngồi ở bàn tròn phía ngoài,
sau hai hàng ghế dự họp.
Bí thư, cán bộ
tầm trung cũng ngồi ở khu này, không gian rất lớn. Hoắc Dật mặc tây
trang được thiết kế xa xỉ, đồng hồ trị giá trăm vạn trên cổ tay tùy ý mà bị cổ tay áo che khuất hơn phân nửa. Ngũ quan của anh sắc bén lại đàn
ông, tuy còn trẻ tuổi nhưng khí thế hơn người, lời nói không nhiều lại
tựa châu ngọc, giữa những câu chữ đều để lộ ra sự khôn khéo, uyên bác
nhưng cụ thể, sắc bén lại nho nhã không chút nào không tương xứng.
Trách không được một buổi hẹn buffet ăn trưa cũng có thể đem bán đấu giá với
mức giá trên trời, cổ nhân có nói ‘nghe quân nói một buổi hơn 10 năm đèn sách’ hóa ra cũng không phải khoa trương. Trình Gia Mục cảm thấy, so
sánh với Hoắc Dật thì những thương nhân trước đây mình gặp qua đều chỉ
như đám nhà giàu mới nổi, người như này mới chân chính là tinh anh nha,
đẹp trai lại có tài như vậy.
“A, phi phi
phi, mình đang nghĩ cái gì vậy?” Trình Gia Mục bắt đầu tỉnh lại: “Vì sao khẩu khí của mình lại giống như đang si mê hắn chứ?” Thân thể trẻ lại
đầu óc cũng trở nên ngốc hơn hay sao? Hơn nữa tại sao đối tượng mình si
mê lại là Hoắc Dật? Có phải hội chứng stockholm của mình ngày càng
nghiêm trọng rồi không?
Cuộc họp này kỳ
thật cũng là nửa công khai, không đề cập đến lợi ích chính của công ty,
cho nên cũng không tồn tại bí mật thương nghiệp. Trình Gia Mục nghe xong lời phát biểu gần như gắn theo biểu diễn mỹ cảm của Hoắc Dật liền có
điểm tâm đắc, đời trước luôn ganh đua với hắn, hiện giờ thấy được Hoắc
Dật bên ngoài cái ‘thân phận minh tinh’ mới biết được bản thân trước đây có bao nhiêu ấu trĩ.
Bước vào giới giải
trí, diễn phim gì đó với anh ta quả nhiên chỉ như trò chơi, lại nhớ đến
bản thân trước đây thường lấy tư cách tiền bối mà đè áp anh, Trình Gia
Mục có hơi ngượng ngùng. Đừng nói tới việc mình có phải lão sư có tiếng, ngay cả khi thực sự là đại lão của giới giải trí thì có sao, người ta
căn bản không dựa vào thù lao đóng phim mà sống qua ngày, chỉ riêng điểm này cái giá của hai chữ “Ảnh đế” liền không còn chỗ đứng.
Nhưng vì sao Hoắc Dật luôn ngoan ngoãn nghe mình ‘dạy bảo’? Nghe ‘dạy bảo’
xong lại như âm hồn bất tán mà chạy lại khiêu khích, vì thế Trình Gia
Mục khi ấy lại lần nữa lên tiếng giáo huấn. Cậu nhớ lại lúc đối phương
nghe mình giáo huấn, biểu tình dường như còn có chút ‘cam tâm tình
nguyện’, chuyện này quả khó mà tưởng tượng được. Trình Gia Mục run rẩy
một chút, chẳng lẽ Hoắc Dật có máu M?
Cậu yên lặng, thầm bỏ thêm trong lòng một điểm mới cho anh: “Bá đạo tổng
tài + chó ngao hình người + thần tượng ôn nhu + máu M… chứng tâm thần
phân liệt của anh ta hình như có hơi nghiêm trọng…
Thấy Trình Gia Mục dọc đường đi đều mang ánh mắt sáng quắc mà phức tạp, Hoắc Dật cảm thấy bị nhìn tới phát bực liền cáu tiết trừng mắt liếc cậu một
cái. Trình Gia Mục vội vàng dời mắt đi nhìn chằm chằm đèn đường bên
ngoài cửa sổ xe, nghĩ thầm: tuyệt đối không thể để kim chủ biết mình đã
biết được đại bí mật của hắn.
Lần này
không có trở lại biệt thự mà là một gian phòng trong khu chung cư, nơi
có thể bao quát hầu như toàn bộ thành phố. Khu đỗ xe chật ních chỉ hận
không thể có thêm khe hở mà để, không phải là do quá đông dân bởi xe đỗ ở đây cái nào cũng thuộc hàng cao cấp. Lựa đại cũng ra được các siêu xe
giá trị xa xỉ, ở nơi nội thành tấc đất tấc vàng này, một chốn vừa xa xỉ
vừa có vành đai xanh này giá trị thực không tưởng tượng nổi. Nghe nói
ngay cả bảo an đứng cửa cũng là người từ công ty bảo an chuyên nghiệp
mời về, tuyệt đối an toàn.
Cậu còn nhớ
lúc tiểu khu này vừa bắt đầu mở phiên giao dịch, giá nhà đã cao gấp 10
lần những nơi khác. Ngày khai trương còn làm rầm rộ, đồn thổi đến ba hoa chích chòe, như thể hận không thể dâng ngay lên trước mặt những kẻ có
tiền. Đời trước Trình Gia Mục cũng có tới xem qua, khi đó cậu cũng đã
kiếm được không ít, cũng không phải không mua nổi nhưng phát hiện tiền
mua một căn ở đây bằng hai căn ở khu cùng cung đường, hơn nữa phí bất
động sản của nơi này càng thái quá liền căm giận rời đi.
Lòng nghĩ xong không khỏi nói: “Hoắc tổng, phòng ở đây thật xa hoa nha.”
Hoắc Dật nghĩ nghĩ nói: “Cũng xem như xa hoa, là anh trai để lại một căn cho tôi, thấy vị trí cũng không tệ liền ở lại.”
Cảm xúc trong nội tâm Trình Gia Mục cuồn cuộn như sóng Trường Giang, tận
lực áp chế bản thân không phun nước vào mặt kim chủ. Lại bừng tỉnh, nhớ
tới tên khu nhà này chính là “Chung cư hoa nhài Gia Sang”, nơi mà cậu
rất thích nhưng luyến tiếc không mua trong lời Hoắc Dật lại là ‘vị trí
không tệ lắm’ mới nhận lấy ở tạm. Phú nhị đại hay bị thù ghét quả nhiên
là có lý do! Trình Gia Mục thầm nghĩ, trách không được nhiều người dù
biết rõ như vậy là không chịu nói đạo lý nhưng vẫn thầm thù ghét giới
giàu có, chuyện này căn bản là không khống chế được!
Trình Gia Mục nhủ thầm: phải tận lực khống chế cảm xúc của chính mình. Sau
khi khôi phục tâm tình liền như không có chuyện gì mà hỏi: “Vì sao lại
đột nhiên muốn dọn tới đây vậy?”
Hoắc Dật không biết nội tâm Trình Gia Mục vừa cuồn cuộn dậy sóng, giải thích một tiếng: “Nơi này gần đoàn phim hơn, miễn để cậu nửa đêm mới về nhà.”
Nghe được hai chữ ‘về nhà’, Trình Gia Mục sửng sốt một chút “Về nhà”? Từ khi Đào Đào lên cao trung, quậy nháo đòi ở ký túc xá sau đó dọn đi, cậu đã
thật lâu không có cảm giác ‘về nhà’, dù biết đối phương không có ý khác
nhưng trong lòng vẫn không khỏi cảm thấy ấm áp, nói: “Cảm ơn anh.”
Đoàn làm phim trụ ở ngoại thành, phương hướng hoàn toàn trái ngược với biệt
thự của Hoắc Dật, quả thực mỗi ngày phải hao phí rất nhiều thời gian
trên đường. So với những người quyết định ở lại khách sạn gần đó thì
Trình Gia Mục phải tốn rất nhiều thời gian đi lại.
Vào cửa rồi, Hoắc Dật không trở về phòng ngay mà chỉ vào sofa dưới lầu nói: “Ngồi xuống.” Trình Gia Mục không hiểu chuyện gì, lại bị giọng điệu
nghiêm túc của đối phương làm cho lập tức căng thẳng. Hoắc Dật lấy di
động của mình ra đưa cho cậu, chỉ nói hai chữ: “Nhìn xem.”
Trình Gia Mục mông lung, trực giác cho rằng hẳn là việc liên quan tới Lý An
Yến, điệu bộ sung sướng khi người gặp họa của hắn lúc trước thật sự quá
rõ ràng.
Tuy nhiên mình hẳn cũng không có làm gì sai trái đâu ha? Thật sự không nghĩ nổi đến cùng là có chuyện
gì, dáng vẻ kia của hắn rõ ràng chính là đã nắm được nhược điểm của mình trong tay. Chả trách Lý tổng kia lại dùng bộ dáng hùng hổ kia tới tìm
hắn gây phiền toái, hóa ra bọn họ đã đưa nhược điểm của mình cho Hoắc
Dật sao?
Rốt cuộc là thứ gì lại có thể
làm bọn họ cho rằng Hoắc Dật sẽ vứt bỏ mình, mà Hoắc Dật lại không như
vậy? Trình Gia Mục đoán chắc hẳn là thủ đoạn cao minh nào đó nhằm hãm
hại mình.
Nhận di động rồi cậu lại lập
tức ngây ngẩn cả người, sao có thể?! Trong đầu liền hiện lên vô số suy
nghĩ, chuyện này quá hoang đường! Có phải là PS không? Nhưng mà PS thì
cũng không thể làm thật tới mức này. Cậu trượt qua vài tấm hình khác,
phát hiện tất cả đều là mình!
Đầu ngón
tay đang giữ di động của cậu có chút run rẩy, mồ hôi lạnh thoáng chốc đổ đầy lưng. Mấy thứ này nếu lộ ra ngoài thì đừng bàn tới chuyện có thể
từng bước bò lên vị trí cũ, mà căn bản là không thể lại lăn lộn trong
giới giải trí nữa a!
Trình Gia Mục cảm
thấy tim đập thật nhanh, từng chút, từng chút làm máu xộc lên đầu, bầu
không khí xung quanh như cũng trở nên lạnh toát, bao trùm lấy chính
mình, hận ý lạnh lẽo cũng lan tới tận xương tủy. Bọn họ rõ ràng là muốn
hủy hoại cậu! Nhưng đến tột cùng đã có chuyện gì xảy ra? Ngay cả bản
thân cũng không có chút manh mối, cố gắng vài lần mới thành công mở
miệng, gắng giữ cho giọng nói của mình không quá run rẩy: “Hoắc tổng,
anh nghe tôi giải thích.”
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT