“Sang xuân.” Lưu Ly nói thẳng: “Thời gian sinh trưởng ít nhất là hai tháng.”

Thông thường, thời gian sinh trưởng của ớt là sáu mươi đến chín mươi ngày, cô có không gian linh tuyền nên chu kỳ sinh trưởng có thể được rút ngắn ở một mức độ nhất định.

Nghe Lưu Ly nói vậy, Âu Dương Diệp hơi cau mày.

Còn bốn tháng nữa mới đến mùa xuân, thời gian sinh trưởng lại cần hai tháng, tổng cộng phải đợi nửa năm, quá lâu rồi.

Ngọn lửa nhiệt huyết trong tim hắn ta như vừa bị nước dập tắt.

Nhìn thấy Âu Dương Diệp như thế, Lưu Ly tiếp tục nói: "Nếu có thể làm được bạt chống thấm cách nhiệt, chắc tôi có thể trồng được ớt vào mùa đông."

Nhà kính xuất hiện sớm nhất từ thời nhà Tần và phổ biến vào thời nhà Tống.

Khi cổ đại chưa có màng ni lông, người xưa chỉ có thể thay bằng bạt chắn gió khó tán xạ ánh sáng mặt trời.

Cô từng hỏi Cẩm Nương về loại bạt này, nhưng tiếc là Cẩm Nương chưa từng nghe nói về nó. Vì vậy liệu có thể xây được nhà kính hay không thì phải xem Âu Dương Diệp có tìm được loại bạt đó hay không.

Vừa nghe có thể trồng ớt vào mùa đông, Âu Dương Diệp lập tức lên tinh thần: "Tôi sẽ đi tìm bạt. Nhưng về vụ kinh doanh ớt này, hi vọng Lưu….Cố phu nhân có thể ưu tiên hợp tác với tại hạ.”

Vừa nghe ba chữ ‘Cố phu nhân', Lưu Ly cứ cảm thấy hơi mất tự nhiên, phải sờ sờ mũi để bớt ngại. Lưu Ly gật đầu: "Nếu anh tìm được loạt bạt đó trước thì tôi sẽ ưu tiên cho anh.”

Âu Dương Diệp cau mày.

Vì hắn ta nhận ra lời của Lưu Ly cũng có nghĩa là nếu người khác tìm được bạt trước thì có thể Lưu Ly sẽ cân nhắc hợp tác với người đó.

Nghĩ tới đây, Âu Dương Diệp lập tức cảm thấy khẩn trương, nhưng hắn ta cũng không quên mua công thức làm cá nấu dưa chua của Lưu Ly.

Khi đã có công thức trong tay, Âu Dương Diệp cũng không ở lại lâu hơn nữa. Hắn ta và Tần chưởng quầy cùng cáo từ.

Lúc này trời đã tối, Lưu Ly thu dọn bát đũa rồi lấy nước cho bọn trẻ tắm rửa.

Khi vừa định đưa hai đứa trẻ đi ngủ, cô lại bị Cố Tại Ngôn ngăn lại.

“Cô không muốn luyện công sao?” Cố Tại Ngôn nhìn Lưu Ly.

Lưu Ly: "... Tôi ru bọn trẻ đi ngủ trước đã."

Lưu Ly vừa nói dứt câu thì Cố Tại Ngôn đã nhìn Bình Bình và Yên Yên: "Hai đứa cần người ru ngủ sao?"

Bình Bình Yên Yên định gật đầu, nhưng thực chất bọn chúng không cần người ru, chúng chỉ muốn cùng mẹ thôi.

Sau đó Cố Tại Ngôn bình tĩnh nói: "Không còn nhỏ nữa."

Bình Bình: "..."

Yên Yên: "..."



“Chỉ có con nít mới cần mẹ ru ngủ.” Lúc nói ra lời này, trông Cố Tại Ngôn cực kỳ nghiêm túc.

Bình Bình Yên Yên: "..."

Lưu Ly: "..."

“Mẹ, con dẫn em gái vào ngủ.” Bình Bình nhìn Lưu Ly, khuôn mặt nhỏ phồng lên.

Cậu không muốn bị hắn coi thường.

Cậu sẽ dùng hành động để chứng minh rằng mình đã trưởng thành.

Lưu Ly nhìn Bình Bình, tuy cô rất muốn nhắc Bình Bình rằng bây giờ hai đứa vẫn là trẻ con, nhưng ánh mắt của cậu lại cực kỳ kiên định nên cô đành phải gật đầu.

Thấy mẹ gật đầu, Bình Bình dắt Yên Yên, người đang không tình nguyện lắm, vào phòng.

Trong sân chỉ còn lại Lưu Ly và Cố Tại Ngôn, Lưu Ly trừng mắt với Cố Tại Ngôn hòng trách Cố Tại Ngôn lừa con nít. Nhưng lại chạm phải ánh mắt sâu hút đang nhìn mình của hắn.

Trong phút chốc, Lưu Ly cảm thấy có chút không thoải mái, cô vô thức quay mặt đi.

Còn Cố Tại Ngôn da mặt dày nên không hề bị ảnh hưởng, hắn vẫn quang minh chính đại quan sát Lưu Ly.

Đúng như hắn nghĩ, người phụ nữ này như một kho tàng, cả người cô đều tràn ngập bảo vật đang chờ khám phá.

Chưa một ai từng nhìn thấy thứ tên là ớt đó. Thế mà cô lại trồng được, hơn nữa còn bảo sẽ trồng được trong mùa đông.

Hắn vô thức có chút mong chờ.

Sau đó lại nhìn khuôn mặt của Lưu Ly, Cố Tại Ngôn cảm thấy vết sẹo trên mặt Lưu Ly nhạt hơn trước rất nhiều, thậm chí làn da còn trắng hơn vài tông, trông khá thuận mắt.

“Ờm, tôi cần phải làm gì? Đứng tấn sao?” Cố Tại Ngôn nhìn chằm chằm khiến cô cực kỳ khó xử, Lưu Ly đành phải chủ động lên tiếng.

"Ừ..." Cố Tại Ngôn gật đầu, nhưng đột nhiên lại đổi ý: "Tôi dạy cô khinh công trước đã."

Lưu Ly: "?"

Khi Lưu Ly còn chưa kịp phản ứng, một bàn tay to đã ôm lấy eo cô.

Ngay sau đó, cô rơi vào vòng tay ấm áp và vững chắc.

Trước khi hoàn hồn, cả người cô đã bay lên không trung.

Cảm giác nhất thời mất đi trọng lực khiến cô sợ tới mức phải vội vàng ôm lấy cổ Cố Tại Ngôn, sau đó Lưu Ly hoàn toàn choáng váng.

Hình như….tư thế này... có vẻ... hơi ái muội?

Lưu Ly xấu hổ định buông tay.

Nhưng vừa nhìn xuống dưới, Lưu Ly đã sợ tới mức phải lập tức ôm chặt hơn.



Kệ đi, xấu hổ còn hơn té chết.

Lưu Ly vùi mặt vào lòng Cố Tại Ngôn để hắn không thể nhìn thấy.

Cố Tại Ngôn im lặng liếc người đang ôm chặt mình, khóe môi hắn hơi cong lên.

Trong màn đêm yên tĩnh, bên tai của hai người chỉ có gió lướt qua.

Đến khi Lưu Ly cảm nhận được hai chân mình chạm đất, cả hai đã đến một sơn cốc, giữa sơn cốc có một suối nước nóng. Có lẽ vì suối nước nóng này nên nhiệt độ ở đây cao hơn nhiều so với những nơi khác.

Thông qua ánh trăng, Lưu Ly nhìn thấy xung quanh cô được bao phủ bởi một thảm thực vật xanh mướt, tựa như bốn mùa đều là xuân.

Nơi này không có trong ký ức của nguyên chủ nên Lưu Ly chưa từng tới đấy.

Lưu Ly hơi kinh ngạc.

“Ở đây có thể trồng được ớt không?” Giọng nói trầm ấm của Cố Tại Ngôn bỗng vang lên.

Lưu Ly hoàn hồn, cô đột nhiên nhìn về phía Cố Tại Ngôn, lúc này Cố Tại Ngôn cũng đang nhìn cô.

Từ ánh mắt của Cố Tại Ngôn, Lưu Ly mới nhận ra.

Thì ra bảo cô học khinh công là giả, đưa cô tới nơi này mới là thật.

“Cảm ơn.” Lưu Ly rất vui, cô biết ơn hắn từ tận đáy lòng.

Có một nơi như thế này rồi, cô muốn trồng gì trong mùa đông cũng không thành vấn đề.

Mọi thứ do không gian tạo ra đều có thể quang minh chính đại xuất hiện từ đây.

Lúc này, trong đầu Lưu Ly đã vạch nên rất nhiều kế hoạch canh tác.

Bỗng Cố Tại Ngôn lên tiếng: "Được rồi, bắt đầu luyện công thôi!"

Lưu Ly: "..." Học khinh công là thật đó hả?

Cuối cùng, Cố Tại Ngôn đã dùng hành động chứng mình, hắn thật sự nghiêm túc khi nói muốn dạy cô khinh công.

Từ động tác đứng tấn cơ bản của Lưu Ly, Cố Tại Ngôn trực tiếp buộc dây leo vào thắt lưng cô, sau đó khéo léo đưa cô lên cây rồi kéo lên kéo xuống.

Sau vài vòng, Lưu Ly đã hoàn toàn kiệt sức, cả người bị dày vò thê thảm nhưng vẫn không nắm được chút khinh công nào.

Nếu Lưu Ly lật óc suy đi ngẫm lại, xác nhận mình không hề đắc tội với Cố Tại Ngôn thì cô đã nghĩ rằng Cố Tại Ngôn đang nhân cơ hội để trả thù cô.

Lúc Lưu Ly cảm thấy cơ thể mình sắp đến cực hạn, Cố Tại Ngôn mới tuyên bố kết thúc buổi huấn luyện hôm nay.

Lưu Ly ngâm mình trong suối nước nóng để rửa sạch mồ hôi. Khi cô được Cố Tại Ngôn ôm về tới nhà đã qua giờ Tí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play