Lưu Ly cảm nhận được địch ý của Bình Bình đối với Cố Tại Ngôn, vì vậy bèn liếc nhìn Cố Tại Ngôn với ánh mắt đồng cảm.

Cô là biết, khát vọng về cha của đứa trẻ Bình Bình không mãnh liệt như Yên Yên, thậm chí còn thù hận với nhân vật cha này.

Trước đây cô cũng từng nghĩ cách muốn thay đổi suy nghĩ này của Bình Bình, dù sao tuy cô cảm thấy nhân vật ‘cha’ này sẽ không xuất hiện trong cuộc đời của hai đứa trẻ, nhưng cô cũng không muốn hai đứa trẻ mang theo thù hận về cha.

Có điều về sau cô đã từ bỏ, dù sao cha của bọn trẻ quả thật không tham gia vào cuộc đời của bọn chúng, cô thật sự cũng không làm được chuyện cưỡng ép bắt Bình Bình tha thứ cho một người cha không chịu trách nhiệm, cho nên cứ thuận theo tự nhiên.

Tới bây giờ, nếu Cố Tại Ngôn muốn trở thành ‘cha’ của bọn trẻ, vậy vấn đề này đương nhiên là tự Cố Tại Ngôn đi giải quyết.

Đây là bài kiểm tra đầu tiên mà người làm ‘cha’ phải hoàn thành.

Lưu Ly sẽ không thừa nhận, thật ra trong lòng cô bây giờ có chút cảm giác vui sướng như người khác gặp họa.

Cũng không phải là cô vô lương, ai kêu chuyện ngày hôm nay là do Cố Tại Ngôn gây ra? Cho nên hắn theo lý phải chịu trách nhiệm này.

Lưu Ly thu lại tâm tư vui sướng khi người khác gặp họa, dùng loại biểu cảm trong nghiêm túc kèm theo một chút chột dạ nhìn hai đứa trẻ.

“Thật ra...”

Lưu Ly mới nói được hai từ, Bình Bình Yên Yên bèn đồng loạt nhìn sang Lưu Ly.

Nhất thời, Lưu Ly càng thêm chột dạ, nhưng vẫn cố tỏ vẻ bình tĩnh mà nói: “Cố thúc thúc của các con chính là cha của các con.”

Lưu Ly nói xong lời này, nhất thời không dám nhìn Bình Bình hoặc Yên Yên, trong phòng cũng rơi vào một khoảng lặng kim rơi cũng nghe thấy được.

Đợi khi cô nhìn sang hai đứa trẻ, bèn thấy hai đứa trẻ đều nghiêm nghị nhìn Lưu Ly.

“Mẹ lừa người.” Yên Yên chỉ trích: “Mẹ vừa rồi còn nói Cố thúc thúc không phải là cha.”

Lúc này mắt của Yên Yên đỏ lên ầng ậng nước, trông vừa dễ thương vừa đáng thương, Lưu Ly nhìn đôi mắt này mà trái tim như muốn hòa tan, lời nói thật suýt nữa buột khỏi miệng.

Có điều Lưu Ly vẫn nhịn được.

“Mẹ vừa rồi chỉ là đang giận cha của con.” Lưu Ly giải thích.

Quả nhiên, một lời dối là phải dùng rất nhiều lời nói dối để duy trì.

“Mẹ và cha của con... trước đây tình cảm rất tốt, chỉ là sau khi mẹ mang thai hai con, cha của các con bỗng nhiên có việc rời đi, lần rời đi này là hơn 5 năm, cho nên mẹ giận cha nên mới nói người đó không phải cha của các con.” Lưu Ly cảm thấy lý do thuận miệng bịa ra này của cô khá hợp lý, cho nên biểu cảm cũng thoải mái hơn.

Mà Cố Tại Ngôn lúc này lại yên lặng nhìn Lưu Ly.



Cô ban đầu có tình cảm rất tốt với cha của bọn trẻ sao?

Không biết tại sao, khi nghe thấy Lưu Ly nói ra câu này, trong lòng hắn xuất hiện một loại cảm giác không thoải mái lắm.

Chỉ là loại cảm giác này quá xa lạ, xa lạ tới mức hắn cho dù đi nghiên cứu cũng không biết nguyên nhân.

Tuy nhiên, Bình Bình lại hỏi: “Vậy thúc ấy tại sao nói thúc ấy là... bạn của cha?”

Khi Bình Bình hỏi Lưu Ly, ánh mắt nhìn Cố Tại Ngôn rất không thân thiện.

Cố Tại Ngôn: “...” Hắn đâu biết mình tại sao trở thành bạn của cha bọn trẻ?

Cố Tại Ngôn cũng nhìn sang Lưu Ly, xem Lưu Ly bịa như nào.

Lưu Ly nghe vậy chợt sững người, có điều cũng rất nhanh thì nghĩ ra cách ứng đối: “Cái này mẹ đã nói rồi các con đừng giận, cha của con... mất trí nhớ rồi.”

Năm đó cô cũng từng đọc không ít tiểu thuyết ngôn tình, mất trí nhớ đương nhiên có thể linh hoạt sử dụng.

Tất cả nguyên nhân không thể giải thích, không tiện giải thích đều có thể cách mất trí nhớ để lấp liếm.

Quả nhiên, vừa nghe Cố Tại Ngôn mất trí nhớ, Bình Bình và Yên Yên không hỏi Lưu Ly nữa, mà nhìn sang Cố Tại Ngôn.

Trong phòng, lần nữa trở nên yên ắng.

Một lúc sau, Yên Yên nhìn Cố Tại Ngôn hỏi với vẻ đáng thương: “Cha... thật sự mất trí nhớ sao?”

Cố Tại Ngôn: “... Ừ.” Nữ nhân đó cũng bảo ‘hắn’ mất trí nhớ rồi, hắn còn có thể không mất trí nhớ sao?

Yên Yên: “Vậy cha, không nhớ ta và ca ca rồi sao?”

Cố Tại Ngôn: “...” Cho dù mất trí nhớ, dựa vào những gì Lưu Ly nói, khi cha của bọn trẻ rời đi bọn trẻ còn chưa chào đời, cho nên tỷ lệ lớn là không thể nhớ nhỉ?

Cố Tại Ngôn nghĩ vậy thì gật đầu.

Sau đó, thấy Cố Tại Ngôn gật đầu, Yên Yên vốn đôi mắt ngân ngấn nước, bỗng chốc nước mắt rơi xuống, tức tối trừng mắt với Cố Tại Ngôn: “Yên Yên ghét cha.”

Nói xong, Yên Yên khóc chạy ra ngoài.

Mà Bình Bình lạnh lùng liếc nhìn Cố Tại Ngôn, cũng đuổi theo ra ngoài.

Cố Tại Ngôn: “...”



Tự dưng bị Yên Yên nói ghét, có chút cảm giác buồn rầu.

Nhưng đối với việc dỗ trẻ con, Cố Tại Ngôn thật sự không có kinh nghiệm.

Trong vô thức, Cố Tại Ngôn nhìn sang Lưu Ly.

Lưu Ly để lại một ánh mắt tự cầu phúc rồi trực tiếp chạy ra ngoài.

Cô không quên Lưu trạch còn có người đánh chủ ý vào hai đứa trẻ nên không dám để hai đứa trẻ tự mình chạy ra ngoài.

Cố Tại Ngôn: “..” Quả nhiên, nữ nhân Lưu Ly này là một cái bẫy.

Cố Tại Ngôn rất đau đầu, bỗng nhiên hối hận đã giúp Lưu Ly, càng hối hận về đề nghị thành thân giả đó của Lưu Ly.

Hoa nở hai đóa, các bên một vẻ.

Ở một bên khác, Tiêu Thị sau khi về tới Lưu trạch thì thêm mắm thêm muối nói một lượt chuyện bên phía căn nhà lá.

“Mẹ, mẹ không biết Lưu Ly đó hống hách thế nào đâu, nó nói căn nhà đó nếu là của nó, vậy người của Lưu trạch chúng ta đừng hòng đánh chủ ý vào nhà của nó, cho dù mẹ là nãi nãi của nó cũng không được.”

“Bụp!” Lưu Trần Thị tức đến đập bàn.

“Đồ lẳng lơ lòng dạ thâm độc, đồ bất hiếu, phản rồi, dám như vậy với nãi nãi như ta.” Lưu Trần Thị tức đến mức đứng bật dậy: “Đi, chúng ta đi tìm nó, xem nó có dám không cho nãi nãi như ta vào ở hay không.”

Căn nhà ngói của nhà tổ Lưu gia quả thật là lớn, nhưng không chứa được nhiều người, cho nên ở khá chật, cũng chính vì vậy, người của nhà tổ Lưu gia rất thèm muốn căn nhà lớn hai mẫu đất đó của Lưu Ly.

Người của Lưu gia này nếu có thể vào ở, không phải một người một phòng vẫn còn dư hay sao?

Tuy nhiên, Lưu Trần Thị mới muốn ra ngoài thì bị Phạm Phương Huệ kéo lại: “Mẹ, mẹ từ từ đã.”

“Chuyện này sao có thể từ từ chứ?” Lưu Trần Thị lườm Phạm Phương Huệ, bây giờ bà ta hận không thể lập tức chiếm căn nhà đó do riêng mình, đâu thể từ từ được?

“Mẹ, nhà bên đó không phải còn chưa xây xong hay sao? Vậy chúng ta bây giờ đi không hay lắm.” Phạm Phương Huệ nói xong, trong mắt xẹt qua một tia sáng.

Căn nhà, bà ta đương nhiên muốn lấy.

Nhưng bây giờ thời cơ chưa đến không phải sao?

Lưu Trần Thị nghe vậy, mặt mày do dự: “Chuyện này không đi bây giờ thì bao giờ đi?”

“Mẹ, Kim Vĩ không phải còn nửa tháng nữa thì được nghỉ hay sao, đến lúc đó Kim Vĩ trở về, căn nhà cũng xây dựng xong, rồi chúng ta qua đó há chẳng phải hay hơn sao? Đến lúc đó nha đầu Ly còn có thể đuổi mẹ ra ngoài chắc.”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play