“Bởi vì người mà Lưu Ly nàng ấy nhìn trúng là ta.”

Lời này vừa dứt, mọi người bèn nhìn về phía phát ra âm thanh, nhưng thấy một nam nhân cao lớn trên mặt có vết thương từ trong căn nhà lá đi ra, bên cạnh hắn còn có hai đứa trẻ Bình Bình Yên Yên.

Nhìn thấy mẹ mình, Bình Bình Yên Yên vội vàng chạy về phía Lưu Ly.

“Mẹ, mẹ không sao chứ?” Bình Bình hỏi.

Động tĩnh ở bên ngoài vừa rồi bọn chúng nghe thấy rồi, nhưng Cố thúc thúc nói bọn chúng nếu ra ngoài vào lúc này, sẽ trở thành gánh nặng của mẹ, cho nên chúng mãi không dám đi ra.

“Mẹ, người xấu bắt nạt mẹ...” Yên Yên hai mắt đỏ hoe, vẻ mặt rất ấm ức.

Sau đó, tức giận trừng mắt đám người Hạ Trương Thị.

Chính là bọn họ bắt nạt mẹ, bọn họ quá xấu xa.

“Mẹ không sao.” Lưu Ly an ủi xoa đầu hai đứa trẻ, sau đó lườm Cố Tại Ngôn.

Nam nhân này đi ra làm cái gì? Tới làm loạn sao?

Cái gì mà nói là người cô nhìn trúng là hắn? Mặt mũi đâu? Không cần sao?

Cố Tại Ngôn đương nhiên nhận ra cái trừng mắt của Lưu Ly, lại cố ý phớt lờ, mà đi thẳng về phía Lưu Ly.

Nhưng khi đi tới bên cạnh Lưu Ly thì không dừng lại, mà đi lướt qua Lưu Ly, không biết cố ý hay vô ý, Cố Tại Ngôn đứng ở bên cạnh Trương Nhị Lang.

“Ly không nhìn trúng Trương Nhị Lang, bởi vì người nàng ấy nhìn trúng là ta.” Cố Tại Ngôn lần nữa mở miệng, trong giọng điệu mang theo sự khẳng định.

Không ai ngờ lại tự dưng chui ra một nam nhân như vậy, còn là nam nhân đi ra từ trong nhà của Lưu Ly.

Ngay cả hai người biết tồn tại của Cố Tại Ngôn như Trương Trần Thị và Trương Nhị Lang cũng bị dọa giật mình khi nhìn thấy Cố Tại Ngôn.

Lần này thì hay rồi, có nam nhân từ trong phòng của Ly (Ly tỷ) đi ra, bây giờ cho dù có lý cũng không nói rõ rồi.

Lúc này, Trương Trần Thị và Trương Nhị Lang vẫn trong tình trạng sững sờ trước sự xuất hiện bất ngờ của Cố Tại Ngôn, căn bản bỏ qua lời mà Cố Tại Ngôn nói.

Mà sau khi mọi người nghe thấy lời của Cố Tại Ngôn, cũng đã hoàn hồn lại từ chuyện trong nhà Lưu Ly có nam nhân, hơn nữa trong vô thức làm so sánh Cố Tại Ngôn và Trương Nhị Lang.

Tuy trên mặt của Cố Tại Ngôn có vết thương, nhìn dáng vẻ bị thương đó, hơn nữa chắc là vết thương mới, nhưng Cố Tại Ngôn đứng chung với Trương Nhị Lang thấp hơn hắn nửa cái đầu, khí chất của người đó trực tiếp nghiền nát Trương Nhị Lang.

Trương Nhị Lang thua hoàn toàn.



Nhưng nếu không nói về khí thế, chỉ luận dung mạo.

Trương Nhị Lang này cũng tính là tuấn tú, mà Cố Tại Ngôn tuy nửa gương mặt trông cũng không tệ, nhưng thế nào thì cũng đã bị hủy dung, Trương Nhị Lang ở phương diện này có thể thắng.

Có điều, Cố Tại Ngôn nói, Lưu Ly không nhìn trúng Trương Nhị Lang, mà nhìn trúng hắn, phần lớn mọi người vẫn tin.

Không phải có câu nói rằng tương thân tương ái hay sao? Hai người đều bị hủy dung, e là chắc cũng càng dễ để ý nhau hơn?

Trong lòng mọi người đã như vậy.

Mà Lưu Ly, bây giờ hai mắt đang bốc hỏa.

Cô bây giờ đã hoàn toàn chắc chắn, nam nhân Cố Tại Ngôn này chắc chắn là đi ra làm loạn.

Không sai, theo Lưu Ly thấy, Cố Tại Ngôn căn bản không phải là đến giải vây cho cô và Trương Nhị Lang, dù sao muốn giải vây, bản thân cô là được.

Huống chi, cho dù không được thì sao chứ?

Danh tiếng có thể coi là cơm ăn hay sao? Người khác nói vài câu có thể mất miếng thịt hay sao?

Đều không thể!

Huống chi, lời đồn rồi sẽ qua đi, theo thời gian dần trôi, lời đồn cũng có thể tan biến, cô vừa rồi nói thế, thật ra chẳng qua chỉ là muốn tìm ra người đứng sau mà thôi.

Dù sao cô có thể không quan tâm lời đồn gì cả, nhưng không đại biểu cô có thể bỏ qua cho người tạo lời đồn.

Nhưng Cố Tại Ngôn nói như này thì cô thật sự nhảy xuống sông Hoàng Hà cũng không rửa hết tội.

Lưu Ly muốn ôm trán, cũng muốn dùng ánh mắt giết Cố Tại Ngôn.

Cảm giác của Cố Tại Ngôn vốn nhạy bén hơn người bình thường, sự thay đổi cảm xúc của Lưu Ly, hắn đương nhiên cũng cảm nhận rõ được.

Nhưng tự dưng Cố Tại Ngôn lại có ý muốn nhếch môi cười.

Trên thực tế, khóe môi của Cố Tại Ngôn quả thật cũng nhếch lên hiện ra độ cong không dễ để người khác phát giác.

“Ha, ta hôm nay ngược lại mở rộng tầm mắt rồi, lại có người không biết xấu hổ ở nhà nuôi nam nhân lạ, có điều nói ra thì, tên này trông cũng xấu hổ, thật sự là xứng đôi.” Góa phụ Lê chế giễu.

Lưu Ly này cắt đứt tài lộc của bà ta, bà ta không sợ Lưu Ly.

Mỉa mai xong, góa phụ Lê lại nhìn sang Cố Tại Ngôn, chậc chậc mấy tiếng: “Loại nữ nhân sinh hai đứa con hoang như Lưu Ly nam nhân cũng nhìn trúng, ngươi cũng không sợ cô ta cắm cho ngươi mấy cái sừng...”

“Bốp---”



Lời của góa phụ Lê còn chưa nói hết, mọi người chỉ thấy một bóng người xẹt qua, sau đó là tiếng tát.

Mọi người nheo mắt nhìn, lại thấy Lưu Ly đã ở trước mặt góa phụ Lê, mà vừa rồi là Lưu Ly đánh góa phụ Lê.

Lúc này, Lưu Ly dùng ánh mắt sắc lạnh nhìn góa phụ Lê, vẻ mặt cực kỳ tức giận: “Lời vừa rồi, có giỏi bà nói lại lần nữa?”

Nói cô, cô còn có thể nhịn.

Nhưng nói con của cô, cô không nhịn được.

Tuy Bình Bình và Yên Yên không phải là cô tự sinh ra, nhưng chung sống lâu như vậy, cô cũng thật sự coi hai đứa trẻ là con của mình, chứ không phải là lòng trách nhiệm như lúc đầu.

Cho nên bất luận như thế nào, cô không cho phép hai đứa trẻ bị mắng.

Mà ánh mắt lúc này của Lưu Ly khi nhìn góa phụ Lê, có một loại ý tứ góa phụ Lê dám nói một lần, cô sẽ tiếp tục đánh.

Góa phụ Lê bị khí thế của Lưu Ly dọa, nhất thời có hơi rén, không dám nói lần nữa.

Nhưng cảm giác đau rát trên mặt, cả sự mất mặt khi bà ta bị ăn một cái ở trước mặt mọi người, khiến sắc mặt của góa phụ Lê thay đổi.

Cuối cùng góa phụ Lê dứt khoát một không làm hai không ngừng, trực tiếp ngồi phịch ở trên đất kêu than: “Ôi trời đất ơi, ta không sống nữa, đời thói kiểu gì vậy, bắt nạt một góa phụ như ta? Ta sống từng tuổi này, lại bị một tiểu bối đánh, ta không sống nữa...”

“Hu hu--- Ông nó ơi, ông đi sớm quá, để lại ta lẻ loi một mình bị người ta bắt nạt, không có thiên lý mà...”

Góa phụ Lê ngoạc mồm than khóc, bộ dạng cực kỳ thê thảm.

Tuy có người nhìn góa phụ Lê với ánh mắt đồng cảm, nhưng cuối cùng không dám nói gì.

Ngược lại Hạ Trương Thị không hề kiêng kỵ, mở miệng mỉa mai: “Thật sự là sống càng lâu càng biết được nhiều, không ngờ một tiểu bối vậy mà dám ngang nhiên đánh trưởng bối, phong tục của thôn Đại Vĩ này... chậc chậc...”

Hạ Trương Thị tặc lưỡi xong, còn không đợi bà ta tiếp tục thì nhận được ánh mắt lạnh lùng của Lưu Ly: “Sao hả, bà cũng muốn ăn đòn?”

Nói xong, mười ngón tay của Cố Tại Ngôn đan vào nhau, xoay khớp, dáng vẻ chuẩn bị ra tay.

Hạ Trương Thị liếc nhìn gương mặt sưng vù của góa phụ Lê, lập tức im miệng.

Tuy Lưu Ly chỉ quan tâm Bình Bình Yên Yên bị mắng la đồ ăn hoang, trực tiếp đi đòi lại công bằng cho bọn trẻ, nhưng lại không nhìn thấy bị tổn thương trong mắt của hai đứa trẻ.

Nhưng Cố Tại Ngôn nhìn thấy biểu cảm của hai đứa trẻ, bỗng dưng, trong lòng Cố Tại Ngôn tắc nghẹn, có loại cảm giác rất không thoải mái.

Lúc vô thức Cố Tại Ngôn bèn mở miệng: “Ai nói chúng là con hoang?!”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play