“Nhị Lang ca, huynh khi nào đến nhà ta hỏi cưới?” Hạ Tiểu Thi gương mắt nhìn Trương Nhị Lang, vẻ mặt mong chờ.
Tuy nói thôn Đại Vĩ ở bên rìa, phong tục cũng thoáng hơn một chút, nhưng ở trước mặt nhiều người như vậy hỏi nam nhân khi nào tới nhà mình hỏi cưới thì không có.
Có thể nói, lời này của Hạ Tiểu Thi có chút làm bại hoại thuần phong mỹ tục.
Chỉ là các thôn dân khi kinh ngạc lại cùng lúc dùng ánh mắt xem kịch hay mà liếc nhìn Lưu Ly.
Lưu Ly: “...” Chuyện này có liên quan gì tới cô?
Tuy Lưu Ly thật sự không biết biểu cảm kỳ lạ của những thôn dân này có liên quan gì tới cô, nhưng cô biết sự việc khác thường ắt có quỷ, chuyện hôm nay e là thật sự có liên quan tới cô.
Có điều, tạm thời cô không biết liên quan gì, vậy thì yên lặng quan sát là được rồi.
Trương Nhị Lang bị câu hỏi đột ngột này của Hạ Tiểu Thi dọa đơ, nếu nhìn kỹ thì có thể nhìn ra sự kinh sợ ở đáy mắt của hắn ta.
“Cô... ta...” Đây là chuyện gì vậy? Hắn ta cũng không thân quen với cô nương trước mắt này, tại sao phải đến nhà nàng ta hỏi cưới?
Trương Nhị Lang trước giờ chưa tưng gặp phải chuyện như này, căn bản không biết phải giải quyết như nào.
“Nhị Lang ca, lẽ nào huynh không muốn lấy ta sao?” Thấy Trương Nhị Lang không đáp lại, vẻ mặt của Hạ Tiểu Thi vặn vẹo trong nháy mắt, nhưng rất nhanh thì lại dáng vẻ đáng thương bị phụ lòng, nhìn thôi cũng có vài phần thương tiếc.
“Không muốn.” Trương Nhị Lang rất thật thà mở miệng, sau khi nói ra lời trong lòng, thật sự là thở phào.
Hắn ta và Hạ Tiểu Thi này chẳng qua chỉ chào hỏi vài lần mà thôi, thôn của mọi người cách nhau cũng không xa, cho nên chào hỏi, quen biết lẫn nhau cũng là chuyện rất bình thường.
Nhưng không thể gặp người ta vài lần thì muốn lấy người ta chứ?
Hắn ta không muốn giống đại ca, trước khi thành thân không có tìm hiểu kỹ, lấy nữ nhân giống như tẩu tử của hắn ta.
Hắn ta muốn lấy thê tử, vậy nhất định phải lấy một nữ nhân dịu dàng lương thiện, tâm ý tương thông mới được.
Trong lòng Trương Nhị Lang nghĩ rất hay, hoàn toàn không có phát hiện vẻ mặt của Hạ Tiểu Thi vừa rồi trông còn có chút dịu dàng đã hoàn toàn trở nên vặn vẹo.
Lưu Ly vốn còn đứng ở đó xem trò, dù sao chuyện này không liên quan tới cô, cô không xem kịch hình như cũng không thể làm gì cả.
Nhưng kịch hay thì xem, nhưng Hạ Tiểu Thi đó lại mang vẻ mặt tức giận, giận tới méo mó nhìn sang cô.
Lưu Ly: “...” Cô đã làm cái gì chứ?
“Tiện nhân, có phải là cô không?” Hạ Tiểu Thi bỗng nhiên lao về phía Lưu Ly: “Là cô câu dẫn Nhị Lang ca của ta có phải không?”
Ai cũng không ngờ, Hạ Tiểu Thi lại đột nhiên nổi điên, cho nên chỉ có thể giương mắt nhìn Hạ Tiểu Thi lao tới đánh Lưu Ly.
May mà năm đó khi Lưu Ly học cấp ba được ông nội đưa tới chỗ bạn cũ huấn luyện đặc biệt một năm, về sau cũng duy trì thói quen rèn luyện, cho dù bây giờ thay đổi cơ thể, nhưng một vài kỹ năng vẫn nhớ, vì vậy đối mặt với việc Hạ Tiểu Thi tự dưng phát điên, Lưu Ly vụt người tránh đi.
Chỉ là, bị mắng là tiện nhân, lại bị công kích, sắc mặt của Lưu Ly không tốt được thôi.
Thật là nằm không cũng trúng đạn, họa từ trên trời rơi xuống.
Không đánh được Lưu Ly, Hạ Tiểu Thi càng thêm tức giận, chỉ vào Lưu Ly rồi mắng: “Tiện nhân, cô đã làm chuyện không biết xấu hổ chưa chồng mà chửa rồi, còn câu dẫn Nhị Lang ca của ta, khiến huynh ấy không chịu lấy ta, hồ ly tinh, đồ rách nát không biết xấu...”
“Bốp---”
Cả sân lập tức trở nên yên ắng.
Mọi người nhìn Lưu Ly giơ tay đánh người, trong ánh mắt quỷ dị lộ ra vài phần kiêng dè.
“Nếu không quản được cái mồm thối của mình, ta không để bụng thay trưởng bối của cô dạy dỗ cô đâu.” Lưu Ly lạnh lùng mở miệng.
Cô trước giờ không phải là người gặp chuyện thì chọn nhân nhượng cho khỏi phiền.
Nếu một người chỉ vào mũi mắng mỏ, lại không có phản ứng, vậy chính là đồ ngu.
“Á---”
Đột nhiên, ở cửa truyền tới một tiếng thét.
“Cô dám đánh con gái của ta, ta liều với cô.”
Một người phụ nữ trung niên tròn vo xông vào, mà đằng sau bà ta lại có mấy nam nhân đi theo.
Người phụ nữ trung niên này chính là mẹ của Hạ Tiểu Thi – Hạ Trương Thị, bà ta vừa nghe nói con gái nhà mình một mình chạy tới thôn Đại Vĩ thì dẫn nam nhân trong nhà chạy tới, sợ con gái nhà mình làm chuyện gì không thể cứu vãn.
Nhưng ai ngờ, vừa tới thì nhìn thấy con gái nhà mình bị đánh, Hạ Trương Thị chỉ có một đứa con gái bảo bối này, đương nhiên không thể nhìn con gái bảo bối của nhà mình chịu ấm ức, đương nhiên không nhìn nổi con gái nhà mình bị người ta đánh.
Sau đó, Hạ Trương Thị không quan tâm gì hết, giơ tay lao về phía Lưu Ly.
Mấy nam nhân của Hạ gia cũng mặt mày bặm trợn bảo vệ ở phía sau.
Đội hình này, mọi người đều sửng sốt.
Các thôn dân sợ dính dáng với mình, lũ lượt lùi lại.
Mà Trương Trần Thị thấy Ly tỷ của hắn ta sắp bị đánh, lập tức không quan tâm tất cả xông tới, chặn ở phía trước Lưu Ly.
Sự việc xảy ra quá nhanh, mà hành vi chặn cho mình của Trương Nhị Lang cũng nằm ngoài dự liệu của Lưu Ly, cho nên nhất thời Lưu Ly cũng không thể kịp phản ứng lại, chỉ nghe ‘bốp’ một tiếng, Trương Nhị Lang bị đánh rồi.
“Á---” Hạ Tiểu Thi lại kêu xé lên một tiếng, sau đó vội vàng kéo mẹ của mình: “Mẹ, mẹ đừng đánh Nhị Lang ca.”
Nói xong, Hạ Tiểu Thi lại cái vẻ mặt chịu tổn thương nhìn Trương Nhị Lang: “Nhị Lang ca, huynh thật sự muốn bảo vệ nữ nhân này như vậy sao?”
Tuy Trương Nhị Lang còn chưa phản ứng lại là chuyện gì, nhưng hắn ta cũng nhìn ra, Ly tỷ là bị hắn ta liên lụy.
Huống chi, cho dù không phải như vậy, hắn ta cũng không thể giương mắt nhìn Ly tỷ bị người ta ức hiếp.
Cho nên Hạ Tiểu Thi hỏi như vậy, Trương Nhị Lang nói với vẻ mặt kiên định: “Không sai.” Hắn ta luôn coi Ly tỷ là tỷ tỷ, đương nhiên sẽ bảo vệ tỷ ấy, vấn đề này căn bản không cần nghĩ.
Hạ Tiểu Thi nghe xong thì lảo đảo, vẻ mặt chịu đả kích sâu sắc: “Vậy ta phải làm sao?”
Trương Nhị Lang nhíu mày, đối với Hạ Tiểu Thi này, ấn tượng của hắn ta trước đây không tệ, nhưng bây giờ hắn ta là chán ghét từ tận đáy lòng.
Nói mấy lời kỳ quặc với hắn ta thì thôi đi, còn bắt nạt Ly tỷ, thật sự quá đáng ghét rồi.
Sau này hắn ta tìm thê tử nhất định phải lau sạch mắt, không thể tìm nữ nhân đáng ghét như này.
“Con gái của Hạ gia các người là không gả đi được hay là làm sao? Chạy tới Trương gia của ta ăn vạ?”
Đây là giọng của Trương Trần Thị truyền từ cửa vào, cái giọng phải nói là đầy nội lực.
Mọi người quay đầu nhìn thì thấy Trương Trần Thị hùng hổ chạy vào.
Rõ ràng là nghe nói ở đây xảy ra chuyện, lúc này mới vội vàng chạy tới.
Thở hổn hển chạy tới trước mặt Lưu Ly, thấy Lưu Ly không sao, Trương Trần Thị lúc này mới thở phào.
Sau đó, hai tay chống hông, mở miệng mắng Hạ Trương Thị: “Trương Tiểu Trúc, bà còn biết xấu hổ không? Nhà bà tới cửa nói chuyện cưới gả ta không đồng ý, bà còn muốn bám lấy Nhị Lang nhà ta muốn cưỡng ép gả con gái chắc, thiên hạ này còn không có chuyện không biết liêm xỉ như vậy đâu.”
Trương Trần Thị vừa dứt lời, tất cả mọi người đều sửng sốt.
Mới đầu, bọn họ còn tò mò Hạ Tiểu Thi này sao lại chạy tới thôn Đại Vĩ.
Thì ra, trong này còn có chuyện như này.
Ngay cả Trương Nhị Lang cũng sững người, rõ ràng hắn ta là thật sự không biết có chuyện này.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT