Sau khi hai đứa trẻ ngủ, Lưu Ly mới có thời gian đi xem tình hình của Cố Tại Ngôn, thấy mạch tượng của Cố Tại Ngôn ổn định, Lưu Ly mới nằm ở bên cạnh các con.
Mà lúc này, Trương gia.
Có lẽ chột dạ bởi vì ban ngày đập cửa, sợ mẹ chồng thật sự đuổi mình về Điệp gia, Điệp Trúc Lam không dám ở lâu trong phòng, đến giờ cơm thì ngoan ngoãn ra ngoài nấu cơm.
Cho dù mẹ chồng Trương Trần Thị cau mày lạnh lùng đối với nàng ta, nàng ta cũng không dám nói một lời.
Khi Điệp Trúc Lam tưởng rằng sự việc cứ vậy qua đi bình yên nấu ăn, Trương Trần Thị bỗng nhiên mặt mày âm trầm xuất hiện ở trong bếp, Điệp Trúc Lam thấy mẹ chồng như vậy, bị dọa cho ném cả chiếc nồi trong tay.
“Mẹ…”
“Ngươi hôm nay đã đánh hai đứa trẻ đó?” Trương Trần Thị vừa đi vào thì trực tiếp hỏi tội.
Nếu không phải Tiểu Muội nói hớ, bà ta còn không biết chuyện này.
Lúc này ánh mắt của Trương Trần Thị nhìn Điệp Trúc Lam bốc hỏa, trong lòng có sự thất vọng khó che đậy.
Vốn nghĩ rằng nàng ta chỉ hơi nóng tính, nhưng không ngờ lại quá quắt như vậy.
So với sự tức giận trong lòng Trương Trần Thị, trong lòng Điệp Trúc Lam lại thầm thở phào.
Chỉ cần không phải là vì chuyện đập cửa là được.
Đang nghĩ như vậy, Điệp Trúc Lam nghĩ tới Lưu Ly.
Thiết nghĩ mẹ chồng cả ngày gần như đều ở trên núi, chuyện này nhất định là Lưu Ly tìm mẹ chồng nàng ta cáo trạng, trong lòng càng thêm bất mãn đối với Lưu Ly.
Đối với chuyện đánh Bình Bình, Điệp Trúc Lam không hề cảm thấy mình sai, ngược lại oán trách Lưu Ly nhiều chuyện, chút chuyện nhỏ như vậy thì muốn cáo trạng.
“Mẹ, mẹ đừng nghe lời của Lưu Ly đó, nàng ra nhất định là không nhìn quen nhà chúng ta tốt, mới nói linh tinh bịa đặt…”
“Ngươi đến bây giờ còn hắt nước bẩn lên người Lưu Ly, ta quá thất vọng về ngươi rồi.” Trương Trần Thị nhìn Điệp Trúc Lam, thất vọng vô cùng.
Sắc mặt của Điệp Trúc Lam trắng bệch, lại nghiến răng, chuẩn bị tiếp tục phản minh.
Nhìn ra ý đồ của Điệp Trúc Lam, Trương Trần Thị lạnh lùng nói: “Ngươi đừng hòng chối, ngươi làm cái gì ta biết hết. Ngươi cũng đừng nghĩ rằng là Lưu Ly nói, chuyện này không liên quan tới nó.”
Điệp Trúc Lam há miệng, cuối cùng vẻ mặt không cam tâm: “Mẹ, con đánh thì sao nào? Bọn chúng bắt nạt Tiểu Muội, con làm mẹ đòi lại công bằng cho con gái của mình lẽ nào là sai sao? Hay là nói mẹ căn bản là chê bai Tiểu Muội là bé gái…”
“Bốp—”
Không đợi Điệp Trúc Lam nói hết câu, Trương Trần Thị đã tát vào mặt Điệp Trúc Lam một cái.
“Điệp Trúc Lam, ta đã nói với ngươi bao nhiêu lần rồi, ở Trương gia chúng ta, trai gái đều quý giá, ngươi còn dám nói linh tinh với Tiểu Muội, xem ta có xé da ngươi ra không.”
Lực đánh của Điệp Trúc Lam không lớn không nhỏ, có thể khiến Điệp Trúc Lam đau mặt, nhưng không đến mức để lại vết tay trên mặt nàng ta.
Điệp Trúc Lam một tay ôm mặt, đầu hơi cúi xuống nhìn mặt đất, khiến người ta không nhìn rõ biểu cảm lúc này của nàng ta.
Thấy bộ dạng này của Điệp Trúc Lam, Trương Trần Thị tiếp tục nói: “Trong lòng ngươi nghĩ gì ta rất rõ, ngươi không phải cảm thấy ta giúp Lưu Ly nên trong lòng không thoải mái hay sao?”
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT